Trong bài viết này là những kỷ niệm của một người lính lần đầu ra chiến trường trong vai trò khá đặc biệt: "Học viên sĩ quan đi thực tập". Do thời gian và trí nhớ có thể làm lẫn lộn, thiếu sót 1 vài chi tiết, rất mong các bạn cùng tham gia và góp ý topic này được đầy đủ và phong phú hơn.
Công tác chuẩn bị cho đợt thực tập của D5 vào tháng 11/1986 được tiến hành rất chu đáo. Trước đó mấy tuần, các Hv đã được thông báo về đơn vị, địa điểm thực tập của mình và đồng đội trong C. Theo đó, toàn bộ C2D5 sẽ được đưa về mặt trận 979 trải rộng trên khắp phía nam và tây nam của chiến trường K. Địa bàn của mặt trận khá rộng bao gồm các tỉnh Kan đan, Công pông spư , Kô kông, Pu sat, Kông pông xom, Kam pốt... mỗi tỉnh do 1 đoàn quân sự (tương đương cấp E) đảm nhiệm với các phiên hiệu như 9901, 9902, 9903... Đặc biệt, đơn vị phụ trách địa bàn tỉnh Công pông xom lại có phiên hiệu là lữ đoàn 950 và tui cùng hơn 10 chiến hữu khác được phân công về đơn vị này.
Việc phân chia các HV về từng đòan thực tập rất lung tung, không theo đơn vị tiểu đội, trung đội bình thường mà trộn lẫn lính các a, các b vào với nhau. Có lẽ các sếp cũng có căn cứ vào đặc điểm gì đó của từng HV mà lính tráng cho đến bây giờ cũng không hiểu được tại sao mình lại đi chung với thằng này mà không đi với thằng kia? Thắc mắc thì để bụng vậy thôi chứ cũng chẳng ai có ý kiến ý cọ gì cả! Chuyện đi chiến trường ai mà đùa được! Khi nghe thông báo là tui được đi "thành phố cảng Công pông xom", nhiều đứa tỏ vẻ ghen tị ra mặt. Thằng Vũ sứt còn bảo: "Sướng nghe, chuyến này tha hồ mà ăn cá với tắm biển nha..." Mặc dù bên ngoài cũng cố tỏ vẻ dửng dưng cho nó có vẻ "bất cần đời" nhưng thật ra, tui cũng nghe sướng trong bụng và chưa gì đã tự vẽ ra viễn cảnh nắng vàng, cát trắng, sóng biển dạt dào... đúng là cái đồ ngây thơ, lãng…xẹt!
Công tác chuẩn bị khá nhộn nhịp. Đầu tiên là nghe ngóng hóng hớt tin tức từ Đòan 2 qua mấy thằng bạn vừa đi về. Tuy nhiên, nơi bọn chúng đi lại là mặt trận 479 hướng Xiêm rêp, Bát đam boong…nên chúng cũng chẳng biết gì về MT 979, thậm chí có đứa còn bảo “hướng QK9 thì làm gì có Pốt, sát ngay Việt Nam đó mà”. Thằng LQThành còn khoe với tui tấm hình hắn mặc bộ đồ para rằn ri ôm AK nằm bò xòai ra ở hồ Bà rài – Xiêm riêp. Mịa! Cái thằng xí xọn, hồi học cấp 3 đã là vua xí xọn, giờ qua tới Xiêm rêp rồi mà cũng còn xí xọn! Tui nói người ta đi trận kiêng chụp hình mà sao mày liều vậy? Còn nguyên xác mang về là hên rồi đó! Thằng Tịnh (đã hy sinh năm 1989 rồi) mới xì ra: “nó chụp lúc về đó chứ lúc đi có cho vàng nó cũng không dám chụp”. Bọn D2 đi về hình như cũng có thương vong mấy đứa và nhất là sốt rét thì nhiều lắm, sang chơi thấy chúng nó đi viện đến trống cả doanh trại, mấy thằng còn ở nhà thì cũng phần nhiều là xanh xao vàng vọt cả… Cũng khiếp nhưng rồi tự động viên “bọn nó đi 479 tòan rừng, sốt là phải, mình đi phía biển chắc là không sao!”. Lại thêm một suy luận ngu ngốc nữa. Sau này hóa ra tui còn bị sốt thê thảm hơn cả chúng nó ( chuyện này trong c ai cũng biết).
Việc tiếp theo là tranh thủ về thăm nhà. Tất nhiên là chỉ có cánh lính QK7 là được về nhà vì ở gần nhưng mấy tên quê miền bắc cũng đi nhiều lắm, thăm bà con, đồng hương đồng khói .v.v… Dịp này BCH C cũng rộng rãi với anh em cho nên cứ ngày thứ 7, chủ nhật là cả C cứ rộn ràng kẻ đi người về, đố đạc sắm sửa cứ như là sắp tết không bằng! Riêng tui thì đi tới 2 lần, chắc chắn là trong đó có 1 lần trốn vì làm gì có tiêu chuẩn cao như vậy? Sau lần về thăm nhà được 1 ngày, tui còn có 1 ngày lang thang ở Sài Gòn thăm bà con anh em chia tay từ giã. Lúc đó cứ nghĩ bụng “chiến trường may rủi ai mà biết trước được, thôi có cơ hội thì cứ đi để sau này khỏi… tiếc!”.
Gần đến ngày đi thì xảy ra sự kiện Tạ Hùng. Trước đó, hắn bị kỷ luật gì đó (giờ quên mất) nên các sếp không cho về phép tranh thủ. Ráng năn nỉ, chờ đợi cho đến thứ bảy cuối trước ngày lên đường vẫn không được “mở lượng khoan hồng” thế là “Đường còn xa, trung úy không cho về nhà... chuồn về!”. Giờ nghĩ lại cũng buồn cười, hắn thì lẳng lặng chuồn đi, còn bọn tui ở lại thì cứ đi tới đi lui nghêu ngao bài hát trên để trêu ngươi các sếp. Anh Chính C phó đứng ở cửa đi lên phòng BCH nhìn xuống lườm lườm, miệng lẩm bẩm gì đó (chắc là lại “đồ sĩ quan cứt gà!”) nhưng bọn tui vẫn cứ phớt lờ, tiếp tục nhí nhố. Đã vậy, khi sếp xuống hỏi thăm (vì biết tui với nó thân nhau nhất) tui nổ luôn: “Nó nói đằng nào lúc lên cũng phải đi trại giam nên đi luôn 1 tuần cho bõ công!!!” (thực ra thì hắn chỉ định đi 3 ngày thôi). Báo hại, đến trưa ngày thứ 3, khi hắn chuẩn bị lên trường lại thì sếp (không nhớ anh nào?) về đến tận nhà để… dẫn lên. Rồi mọi chuyện cũng êm xuôi, không thấy kiểm điểm hay kỷ luật gì. Chắc tại vì hắn với bọn tui thằng nào án kỷ luật cũng chồng chất rồi, không xóa kịp. Vả lại, thời gian chỉ còn 2, 3 ngày nữa là lên đường mà còn ngồi đó kiểm điểm nhau thì có mà… hâm tỉ độ!
Ngoài những mối lo giống nhau như tất cả các HV khác trong C, bọn tui, Cường be, Vũ sứt... còn có một nỗi bận tâm khác, đó là… lo trả nợ!!!??? Nợ nần ngoài quán phía nào cũng có: Long Đức 2, Tam Phước... hầu như quanh năm chưa bao giờ trả dứt. Nhưng đợt này thì quyết thanh toán gọn dù cũng chẳng ai đòi... Tuy không dám nói ra nhưng tên nào cũng nghĩ bụng về 1 điều không may có thể xảy ra, thôi thì cố thanh tóan cho nó nhẹ gánh. May mà thằng nào cũng được cho về phép tranh thủ nên được gia đình tiếp tế cho một ít "đạn" và cuối cùng thì mọi việc cũng xong, cả bọn lại mạnh dạn mở 1 tiệc nhậu chia tay ngòai quán dì Năm phía ngòai cổng trường... Cả những tên xưa nay vốn "ngoan ngõan", chưa từng trốn trại, vượt rào nhậu nhẹt giờ cũng thấy tham gia nhiệt tình lắm, ví dụ như:...mà thôi chẳng nói đâu! Giờ mấy tên đó làm chức to lắm, khai ra sợ hắn "bị lộ", mất uy tín thì cũng tội!
Lo lắng chộn rộn mãi rồi cũng tới ngày lên đường...
(còn tiếp)