Buổi chiều nay tôi vừa đi về, bất chợt tiếng pháo nổ vang rền khắp xóm, người lớn lẫn trẻ con ùa ra đứng chật cả ngõ xem mặt cô dâu, tiếng nhạc xập xình chen lẫn tiếng trò chuyện của quan viên hai họ, khiến cả xóm được dịp tưng bừng náo nhiệt. Vừa thò mặt vào nhà, thấy cụ cố nội đang nhìn ra, nhác thấy bản mặt tôi, cụ thở dài thườn thượt:
- Thằng Minh bằng tuổi anh, thậm chí nó kém anh những 3 tháng, bây giờ đã yên bề gia thất, còn anh thì… Cụ thở dài nghe não cả lòng.
Chả nói ra nhưng tôi thừa biết, năm nay cụ cố nội đã trên 80 tuổi rồi, chắc cụ sợ sau này nếu hai năm mươi, sẽ không có được chiếc khăn vàng điểm tô trong đám hiếu. Người già vốn hay lo xa là vậy. Trong hội “chị em bạn dì cùng xóm” của cụ cố nội, cụ nào cũng trên 80, cụ trẻ nhất vừa tròn 76 tuổi. Buổi chiều rảnh rỗi, các cụ ra hiên nhà ngồi xõa tóc phơi nắng bắt chấy cho nhau. Cụ nào mắt tinh, sẽ dùng chiếc lược bí cào nhẹ lên tóc cụ phía trước. Nếu bắt được con chấy, các cụ ghé sát đôi mắt kèm nhèm vào xem trước khi cho vào miệng cắn đến bép một tiếng. Chuyện của mấy cụ già chỉ xoay quanh chuyện con cháu. Cụ có chiếc lược bí khoe vừa được đứa cháu dâu mua tặng chiếc áo bông gấm, có cụ vừa nói chuyện vừa ngắm thằng bé gọi là chắt nội, đang tha thẩn bốc đất cho vào miệng, nhìn cảnh đó, cụ cố nội tôi sốt ruột là phải. Năm nay tôi bước sang tuổi 22, do vậy, cụ cố nội hay hoài niệm:
- Ngày xưa ông nội anh lập gia đình khi 16 tuổi, bố anh lấy vợ khi qua tuổi 17, còn anh thì...
Nhiều hôm nhằm gây áp lực, cụ cố nội còn bỏ cả cơm chiều, người già hay dỗi như trẻ nhỏ. Chiều theo ý mẹ già, bố tôi đánh tiếng nhờ người mai mối. Sau nhiều lần trao đổi, có người quen giới thiệu một cô giáo dạy mầm non, họ nhấn mạnh, cô giáo là dân phố cổ, còn được vào biên chế hẳn hoi. Ối giời, khỏi phải nói, người mừng nhất là cụ cố nội. Để khích lệ thằng cháu, cụ hứa nếu yêu và cưới sớm, cụ sẽ cho 6 chỉ vàng để làm vốn làm ăn sau này. Khổ một nỗi, cô giáo hơn tôi 2 tuổi, xét theo tiêu chuẩn thuộc hàng quá lứa nhỡ thì, nếu không cũng là ô mai sấu cuối lọ bày trên phố Hàng Đường. Do mót có cháu dâu, cụ cố nội vẫn quyết: gái hơn 2, trai hơn 1 là đẹp. Theo lịch hẹn, sáng chủ nhật tôi sẽ đi xem mặt, nhưng sốt ruột nên cụ cố nội đã dúi vào tay tôi chút tiền để cắt tóc và chi phí nước non cho ngày hôm đó. Việc này dễ hiểu, bốn tháng nay hết việc nên tôi nằm nhà suốt. Quan trọng là cái vụ mai mối hoàn toàn là theo chủ ý của cụ cố nội, tôi đâu mặn mà, cầm những đồng tiền được buộc bằng dây chun, tôi tặc lưỡi coi như tiền công tác phí. Kể ra chẳng mất công sức, khéo còn được cầm tay con gái vẫn lãi chán.
Đúng 8 giờ sáng ngày chủ nhật, tôi đạp xe ra vườn hoa con cóc. Theo như kế hoạch đã bàn, con gái của người bạn bố tôi sẽ rủ cô giáo mầm non ra đó chơi. Sau đó mọi người ra vẻ tình cờ gặp nhau, sau khi nói chuyện dăm phút, cô bé “chim mồi” sẽ kêu bận đi trước, việc còn lại phụ thuộc vào tài ăn nói của tôi. Để gây được thiện cảm với người đẹp và tiến xa hơn, chắc còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác. Trong tâm trạng phởn phơ, tôi vừa đạp xe đến chỗ hẹn vừa ngắm phố phường và hát:
“Cô hái hoa tươi, hãy dừng bước chân
Trên đường thầm xa, tôi nhắn cô em đôi lời
Lòng không lưu luyến, sao đành cô lãng quên,
Quên người gặp gỡ trong một chiều mơ.”
---
Dù hăm hở đạp xe đến chỗ hẹn, trên đường đi, tôi phải xuống lồng xích tới 3 lần, do xe đạp cũ, xích chùng nên mới vậy. Khi dựng xe trên vỉa hè, thấy hai bàn tay dính đầy dầu mỡ đen xì, may vì chưa đến giờ hẹn, nhìn trước ngó sau không có ai, tôi cho hai tay vào bồn nước để rửa tay, giờ này vẫn sớm nên mấy con cóc còn ngậm miệng chưa phun nước. Ngồi được 15 phút, tôi nhìn thấy bà chị làm “chim mồi” đạp xe sóng đôi với một người nữa, chưa nhìn rõ mặt nhưng tim tôi bắt đầu loạn nhịp. Hai người dựng xe ngồi ở ghế đá trong vườn hoa đối diện với Bắc Bộ Phủ, tôi tạm lánh mặt ngồi phía đối diện bị che khuất bởi đài phun nước. Đang phân vân tìm cách tiếp cận người đẹp sao cho ấn tượng, mấy con cóc bắt đầu phun nước, lúc này đúng 9 giờ sáng. Lấy hết can đảm, tôi dắt xe đạp đi về phía hai người đang ngồi, thấy tôi, bà “chim mồi” vui vẻ reo lên:
- Ơ Thành đi đâu vậy.
Sau màn chào hỏi là đến màn giới thiệu tên tuổi của nhau để làm quen, cô gái được mai mối có cái tên khá ấn tượng Bình Vân, cái tên nghe nữ tính dù hơi lạ. Sau vài câu xã giao có phần giữ kẽ, để không khí vui vẻ cởi mở, tôi mời hai chị em sang phố Tràng Tiền ăn kem. Hà Nội vào thu, tiết trời oi nóng nên việc ăn kem vô cùng thích hợp. Trên đường ghé kem Tràng Tiền, Bình Vân cho biết, em ít khi được ra khỏi nhà nếu không có việc gì cần thiết. Tôi thầm nghĩ, đúng là con nhà gia giáo cũng khác. Sau khi mua 2 que kem sữa dừa và 1 que kem cốm, chúng tôi đứng ngay cửa rạp Công Nhân phía đối diện vừa ăn, vừa nói chuyện vui vẻ. Lúc này tôi có dịp ngắm kỹ người con gái được giới thiệu. Điều tôi ấn tượng nhất là Bình Vân có nước da trắng, thật sự trắng đến mức nhìn rõ cả gân xanh ở đôi bàn tay của em. Chả bù cho tôi, từ khi sinh ra có nước da đen cộng thêm phơi nắng thả diều suốt tuổi thơ, bây giờ làm phụ hồ toàn chỗ nắng chói chang. Nhìn tôi nếu không ai giới thiệu, rất dễ có người nhầm là người Miên không biết chừng.
Ăn kem xong, tôi cùng Bình Vân tiếp tục nói chuyện và có vẻ hợp nhau trong nhiều vấn đề. Dù em hơn tôi 2 tuổi, tôi vẫn xưng anh một cách tự nhiên và thoải mái, của đáng tội, so với tuổi 24 thì em rất trẻ. Dù còn nhiều chuyện cần nói, chúng tôi vẫn phải chia tay nhau do Bình Vân xin phép gia đình đi chơi đúng một tiếng. Bà chị “chim mồi” cùng Bình Vân đạp xe quay về, mục đích dò xem ý em thế nào. Khi chào nhau, nhìn sâu vào mắt em, tôi biết Bình Vân có cảm tình với mình, nhưng dù sao đây là lần gặp đầu tiên nên tình trong như đã, mặt ngoài còn e. Sau này khi yêu nhau, chúng tôi còn nhiều dịp ra Tràng Tiền ăn kem, vì thế bây giờ hễ nhìn thấy kem, tôi ê buốt cả hàm răng. Ngay khi về nhà, chưa kịp dựng xe, tôi đã bị cụ cố nội túm lại hỏi han. Sau khi nghe kể không sót một chi tiết nào, cụ bèn phán:
- Con gái nhất dáng nhì da… duyệt.
Gớm, cụ duyệt nhưng con nhà người ta không duyệt cũng xôi hỏng bỏng không, nghĩ vậy nhưng tôi hồi hộp đợi tin hồi âm. Sau bốn ngày chờ đợi, tôi nhận được tin nhắn qua bà chị “chim mồi”, nếu muốn tiếp tục làm bạn với em Bình Vân, tôi phải đến nhà em thưa chuyện đàng hoàng. Thôi thế là mừng, riêng mấy vụ ra mắt song thân bạn gái, tôi là chuyên gia. Tin nhắn nhận xong, tôi bắn luôn cái hẹn qua bà “chim mồi”, mình sẽ có mặt tại nhà em Bình Vân để qua vòng phỏng vấn. Chiều thứ sáu đang rảnh rỗi, tôi nhận được lời nhắn, cả nhà em sẽ tiếp tôi vào sáng thứ bảy lúc 9 giờ 30 tại phố Hàng Bồ.
Đúng hẹn, tôi đạp con xe đã được chặt bớt một mắt xích cho đỡ chùng đến nhà em. Sau một hồi tìm kiếm, đứng trước một tiệm gà tần thuốc Bắc bề thế, ngôi nhà cổ hơn trăm năm tuổi và chỉ có hai tầng, trên cửa nhà vẫn còn nguyên một hàng chữ tàu và con số 1882, chắc là năm xây dựng ngôi nhà. Đang định hỏi thăm, em Bình Vân đi từ trong con ngõ nhỏ bên cạnh ra mời tôi vào. Con ngõ dài hẹp và sâu hun hút, đặc biệt rất tối vì không có ánh sang trời hay ánh điện. Để dắt được con xe đạp vào rất vất vả, vào sâu trong ngõ được 20 mét đến một khoảng sân nhỏ, trong sân có bể nước và cầu thang dẫn lên tầng hai của ngôi nhà. Đang lúng túng với con xe không biết dựng đâu vì khoảng sân bé có cơ man bếp than, bếp dầu và đủ thứ trên đời. Thấy tôi đứng tần ngần, Bình Vân khẽ nói:
- Lần đầu ai đến cũng ngạc nhiên, lâu dần sẽ quen.
Chỉ cho tôi hai cái móc, tôi móc một cái vào ghi đông xe, cái còn lại móc vào lốp sau và kéo lên. Hóa ra để tiết kiệm tối đa diện tích, xe đạp của khách hay chủ nhà đều phải treo cao cho đỡ vướng. Sau khi tôi treo xe đạp đúng chuẩn ngõ nhỏ, Bình Vân mỉm cười mời:
-Anh vào nhà không mọi người đợi.
Tác giả Bùi Ngọc Phúc