Change background image
LOVE quotion

Bắt đầu từ 4.53' thứ Hai ngày 17/10/2011


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

kẻ đương thời
kẻ đương thời Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 665

Danh vọng : 1151

Uy tín : 42

Phần 1. TÌNH NỒNG CHÁY

Mùa hè trời nóng như đổ lửa, do chủ thầu nhận công trình xây nhà 4 tầng ngay trong làng Thanh Nhàn, tôi cùng mọi người có mặt từ sớm để tranh thủ trời mát đẩy nhanh tiến độ thi công. 9 giờ sáng nhưng nắng nóng bỏng rát mặt, nước uống liên tục biến thành mồ hôi thấm ướt quần áo. Tôi lo việc trộn và chuyển vữa, bê gạch lên giàn giáo cho thợ chính, đây là công việc nặng nhọc nhưng do làm quen vẫn không hề hấn gì. Giá kể chịu khó học xây rồi làm thợ chính sẽ đỡ hơn, khổ nỗi mấy bố thợ xây không chịu truyền nghề, họ thích đứng trên giàn giáo sai bảo hơn là đào tạo lớp người kế cận. Tre đã già còn măng chưa mọc, biết là bất hợp lý nhưng tôi chẳng muốn thay đổi. Sau khi chia tay với em Bình Vân, em Volga Trinh, cuộc sống của tôi chẳng có nhiều biến động, tuy vậy sự từng trải giúp tôi bình thản hơn trong cuộc sống.

Làm xây dựng nên tôi lang thang theo các công trình lớn bé do chủ thầu nhận được, chính từ những lần đi phụ hồ này, tôi đã gặp được tình yêu của đời mình. So với hai mối tình lãng mạn trước, lần này mối tình của tôi đi vào thực chất bởi yêu đúng người, đúng đối tượng theo kiểu nồi nào úp vung đó. Ngay kế bên nhà đang xây có căn nhà cấp 4 đông con, tôi thấy một cô gái có khuôn mặt ưa nhìn và hơi mũm mĩm, thấy mọi người gọi là Vy. Trong suốt thời gian xây nhà ở Thanh Nhàn, tôi biết sáng sớm em đến lò nấu kẹo lấy kẹo lạc, kẹo dồi, kẹo vừng đem đi giao cho các hàng nước dọc phố Huế, Nguyễn Công Trứ, Ô Đông Mác. Đến chiều khoảng 15 giờ 30, em cầm cuốn sổ ngồi ngay hàng nước cuối làng để ghi lô đề. Do cánh thợ xây bận việc, đúng 16 giờ 30 em Vy ghé tận chân công trình mời chào, ai đánh sẽ nói để em ghi phiếu rồi đưa tôi cầm hộ, nếu trúng thì tối lĩnh tiền ngay rồi ăn nhậu. Thấy tôi chưa biết về lô đề, em nhiệt tình chỉ bảo, sau này tôi mê lô đề do ảnh hưởng từ em Vy, đúng như câu gần mực thì đen còn gần đèn thì rạng, nhưng đã bập vào yêu, quan trọng gì mấy việc đó.

Không rõ nhà em có gốc gác với Hoàng tộc triều Nguyễn hay sao, tôi ấn tượng với tên Tôn Nữ Thục Vy của em, nó hay hơn dòng sông Volga dởm của em Trinh rất nhiều.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, công trình tại làng Thanh Nhàn sắp hoàn thiện xong sau 6 tháng thi công, kịp lúc tôi và em Thục Vy bắt đầu hẹn hò đi chơi. Buổi chiều hết giờ làm, tôi đạp xe về nhà tận làng Trung Tự tắm giặt ăn uống, ngay sau đó lại đạp xe đến đầu làng Thanh Nhàn đón tình yêu đi chơi. Nói chuyện mãi đâm nhạt miệng, đứng dưới ánh đèn đường lâu rồi lóa mắt, tình yêu của chúng tôi dần đi vào bóng tối. Nói không ngoa, mọi bụi cây hàng rào trong công viên đều in dấu của hai đứa. Trong một lần chui vào bụi cây, em Tôn Nữ Thục Vy đã dắt tôi vào đời, sau này nhiều lúc ngẫm lại, tôi thấy đó là giây phút tuyệt nhất và khó quên. Vốn con nhà lao động, Tôn Nữ Thục Vy của tôi học hết lớp 5 đã phải bươn chải cuộc sống, nhờ vậy em chủ động trong mọi việc. Hồi đầu đi chơi, thấy Thục Vy hay nhìn tờ lịch treo tường, tôi đoán em mắc bệnh nghề nghiệp do nhẩm tính số đề hoá ra không phải. Sau này yêu nhau sâu đậm, Vy cười và giải thích rõ, em canh ngày rụng trứng để còn bảo hộ kịp thời. Xét về khoản này đám sinh viên dù học lắm, hiểu biết nhiều, sểnh chút đã phải ra phố Vọng hay các phòng khám chui ở đường Giải Phóng để giải quyết hậu quả, họ thua xa sự hiểu biết em Thục Vy của tôi. Dù học ít nhưng kĩ năng sống quá chuẩn, điều này khiến mối tình cần lao của chúng tôi sâu sắc và đầy ắp kỉ niệm.

Không đua đòi ăn diện, dường như em Thục Vy của tôi chỉ mê ăn, chẳng quan tâm đến bất cứ việc gì trên đời. Đi với em sẽ có 90% câu chuyện xoay quanh món ăn, hết bún ốc Hồ tây ngon lắm em khoe đã ăn ở đó nhiều lần, món phở ở Bát Đàn ngon, em cũng thường xuyên xếp hàng. Hay như món bún chả Sinh Từ, em xơi liền hai suất mỗi khi tiện dịp ghé qua, cháo lòng chợ Mơ em là khách quen. Khi nào nói đến việc ăn, khuôn mặt em Vy của tôi bừng sáng, bởi thế mỗi lần lĩnh lương, tôi liền chở em ra quán phở Thìn ngay đầu Lò Đúc để đánh chén rồi đi chơi. Ngày đó những đôi tình nhân hay rủ nhau mua vé xem phim tại rạp tháng 8, nhưng hễ tôi nói đi xem phim hay vào quán cà phê, em Thục Vy giẫy nảy lên kêu phí tiền. Có lần em phân tích rõ:

- Thay vì xem phim, anh chở em ra phố Gầm Cầu ăn bánh rán, tối khuya nếu đói sẽ ăn tiếp cơm rang phố cổ.

Nói thật lòng, thế giới của Thục Vy chỉ có ăn và ăn, do vậy tôi nhớ người ta hay nói “con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày” nhưng trong mối tình này, dạ dày của em Thục Vy quyết định mối tình sâu đậm. Khác với những mối tình sến sẩm trước đây, tôi và em Thục Vy nặng về phồn thực khiến tôi tăng gần 10 cân, đến nỗi cả nhà ngạc nhiên bởi đi làm phụ hồ nặng nhọc nhưng tôi béo quay. Vốn tính cẩn thận, mỗi lần đi chơi, Thục Vy đều mang theo một tấm nylon, khi cả hai chui vào bụi cây, em sẽ trải ra nằm tâm sự. Việc chui rúc bụi cây chẳng sung sướng, chui vào đó tôi ngửi đủ thứ mùi, mùi nước tiểu, mùi phân chó, phân người theo gió bay vào, chúng quyện với mùi bồ kết trên mái tóc em mới gội còn chưa kịp khô, thậm chí cả mùi viêm cánh nhẹ của em nữa. Nhiều lúc nghĩ lại, tôi hãi hùng cho mối tình nồng cháy, có lẽ nó giúp hai con người cô đơn gắn kết với nhai. Chui vào bụi cây có chốn riêng tư và kín đáo, bù lại người tôi đầy vết muỗi đốt, dĩn cắn, may không dính sốt xuất huyết hoặc bị rắn cắn.

"Hồn quê trong phố" (3 phần) - Bùi Ngọc Phúc Image21

Kỷ niệm đáng nhớ cho gần một năm yêu nhau là vào dịp Noel, hôm đó trời se lạnh, tôi ăn cơm sớm rồi cong mông đạp xe đi đón Thục Vy. Đứng đợi mỏi chân ngay đầu làng không thấy em xuất hiện, tôi đạp xe vào trong làng để tìm nhưng ghé nhà em trước tiên. Hoá ra tình yêu của tôi đang ngồi xoạc cẳng trước một rổ hạt mít và say sưa đánh chén, em ăn đến mức không buồn để ý cái quần ngủ nhầu nhĩ rách thủng cả lỗ to ngay chỗ…Nhìn thấy tôi xuất hiện, Thục Vy rối rít mời ăn nhưng tôi từ chối vì không thích món đó, chưa kể giờ chẳng còn sớm. Tiếc rẻ món ngon, tình yêu của tôi vốc thêm một nắm cho vào túi rồi thay quần áo đi chơi. Các cụ nói không sai “gái phải hơi trai như thài lài gặp cứt chó” từ ngày yêu nhau, Thục Vy nhìn đỏ da thắm thịt hơn hẳn, đúng là tình yêu có sức mạnh vô biên. Về phần tôi, dù đi làm cả ngày mệt rã rời, nhưng theo tiếng gọi con tim, cơm tối xong vẫn đạp xe đến làng Thanh Nhàn đón Thục Vy đi chơi, dù em có nhẹ gì cho cam, chở em nặng như đèo hai bao gạo nên có nhiều hôm, dù trời lạnh người tôi ướt sũng mồ hôi. Đêm Noel đường phố Hà Nội nhộn nhịp hơn ngày thường, dạo qua Nhà Thờ Lớn xem hành lễ nhưng quá đông, chúng tôi quyết định vào công viên rồi nhằm hướng bụi cây thân quen thẳng tiến.

Trải xong tấm nylon, tôi và em Thục Vy lao vào nhau như mọi lần, đang trao em nụ hôn nồng cháy, bỗng Thục Vy khẽ đẩy tôi ra rồi nhấc mông “thả bom” một tràng liên hồi, kèm theo đó là mùi trứng thối trộn với khí mê tan lan tỏa khắp nơi, báo hại một đôi tình nhân đang âu yếm gần đó phải bịt mũi chạy mất. Trong bụi cây nồng nặc mùi khiến tôi ngộp thở, chui vội ra ngoài, tôi chạy tới sát hồ bảy mẫu cho thoáng đãng. Vài phút sau tình yêu của tôi lóp ngóp bò ra, em nhẹ nhàng thanh minh:

- Chiều nay do thèm bún đậu phụ mắm tôm, em xơi liền hai suất, tối về nhạt miệng nên chén thêm nửa rá hạt mít, ai dè xảy ra cơ sự.

Yêu nhau nên bỏ qua, nhưng từ đó không bao giờ tôi cùng em chui vào bụi cây đó thêm lần nào nữa, bởi khiếp quá.

Tác giả Bùi Ngọc Phúc
      
kẻ đương thời
kẻ đương thời Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 665

Danh vọng : 1151

Uy tín : 42

Phần 2. TAN GIẤC MƠ HOA

Thấy chúng tôi yêu nhau đã lâu, nhân dịp ông công ông táo, bố em Thục Vy mời tôi đến nhà ăn cơm rồi nhắc nhẹ:

- Ra Tết cháu mời bố mẹ đến chơi để người lớn nói chuyện với nhau.

Khi về nhà thưa lại câu chuyện và báo cáo tổ chức, bố mẹ tôi gật đầu ưng thuận. Khỏi phải nói người vui nhất là bà nội tôi, bà năm đó gần 80 rồi nên cũng mong có một mụn chắt để sau này trăm tuổi, còn có đứa chít khăn vàng tô điểm sắc màu cho đám hiếu. Sau lần xôi hỏng bỏng không với em Bình Vân, bà tôi đêm ngày nhấp nhổm chẳng yên, người già luôn lo xa là vậy.

Sáng Ba mươi tháng chạp, tôi đạp xe ra nhà máy rượu Hà Nội xếp hàng mua chai rượu chanh đi tết bố vợ tương lai, ngày đó có chai rượu bày trên bàn thờ là sang trọng. Sẵn tiền trong túi, hứng lên tôi mua thêm bánh pháo để nhà em Tôn Nữ Thục Vy đón giao thừa tưng bừng, chẳng gi tôi sắp làm rể nhà người ta. Trưa hôm đó tôi ở lại ăn cơm nhà người yêu, quá vui mừng vì sắp có rể quý, ông bố vợ tương lai chui vào gầm giường lôi ra bình rượu cất kĩ, sau tôi mới biết là rượu ngâm bìm bịp. Trong tâm trạng phấn khởi, bố vợ tương lai và con rể chén chú, chén anh đến tận đầu giờ chiều. Xong bữa tất niên, ông bố vợ tương lai say quá vào phòng ngủ, tôi mềm môi nằm ngay tấm phản kê gian ngoài đánh một giấc.

Chiều ba mươi đường phố vắng tanh, tiếng pháo nổ đì đẹt khắp nơi, tôi tỉnh giấc liền đèo người yêu về chính thức ra mắt gia đình. Trước lúc đi, tôi nhắc Thục Vy ghé qua chợ mua bó hoa về cắm tết, không ngờ em mắng:

- Anh khéo vẽ, hoa ngày tết đắt, chơi được vài ngày là vứt. Em chuẩn bị quà cho cả nhà rồi.

Chưa để tôi kịp hỏi, Thục Vy xuống bếp bê một nồi cá kho, tôi không biết diễn tả thế nào cho phải. Nồi nhôm bẹp dúm lại đun bằng củi trông đen xì, bên trong lổn nhổn nào cá, nào riềng, bã chè trộn vào nhau nhìn không thấy ngon rồi. Do đang yêu nên tôi đành ngậm ngùi chấp nhận, dẫu sao sau này có thể uốn nắn dần. Em Thục Vy nói luôn:

- Đến nhà anh lần đầu nên em không dám ăn nhiều, anh đợi em ăn thêm chút lót dạ.

Khổ nỗi vừa ăn trưa nhưng em đã lo đói, gọi là ăn lót dạ, nhưng em kịp xơi nửa cái bánh chưng và một khoanh giò. Sau khi xơi đẫy tễ, em bê nồi cá kho cùng tôi về ra mắt gia đình. Khỏi phải nói tâm trạng hai đứa háo hức và hạnh phúc, đúng như lời bài hát “anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ”. Chiều ba mươi đường phố nhiều gia đình bận làm cơm cúng đêm giao thừa, mùi thuốc pháo thoảng trong không khí làm tôi và Thục Vy thấy không khí tết gần lắm rồi. Nhìn thấy em mọi người trong nhà xúm vào hỏi chuyện, do phải lăn lộn từ sớm, Thục Vy lanh lẹ và hoạt bát, ăn có khuôn phép. Khi em xuống bếp làm cơm, bà nội gật gù nói với mẹ tôi:

- Con này lưng gù mắn đẻ, đã thể còn nở hậu tức là có phúc tướng.

Mẹ tôi khẽ nói:

- Con sợ “tốt mái thì hại trống”.

Bữa cơm tất niên diễn ra trong bầu không khí vui vẻ và ấm cúng. Khi trời sập tối, bố tôi ra chốt dân phòng để trực đêm giao thừa, tôi biết các vị ra đó chỉ tụ tập pha ấm chè và mang theo hộp mứt ngồi hàn huyên với nhau. Khi giao thừa đến, lãnh đạo phường sẽ đến chúc tết có tặng quà xong là về. Bà nội và mẹ tôi g dắt nhau ra chùa để chúc tết sư cụ sớm, bởi chút nữa giao thừa sẽ đông người.

Biết em Thục Vy đảm đang, việc luộc gà cúng giao thừa được giao cho đôi uyên ương là tôi và Thục Vy, nhanh nhẹn vặt lông gà xong tôi thả vào xoong nước bắc trên bếp. Biết nhà không còn ai, tôi kéo tình yêu của mình lên gác xép để… Thú thật yêu nhau 18 tháng, chúng tôi toàn chui bờ rúc bụi, đây là lần đầu tiên được nằm trên nệm có chăn gối tử tế. Mùi hương trầm từ bàn thờ phảng phất, vẳng lên từ bên nhà hàng xóm một bài hát khá hay của ngoại quốc, sau này tôi mới biết đó là bài hát nổi tiếng “When a Man Loves a Woman”. Được thể hiện tình yêu ở nơi tiện nghi hơn mọi khi, tôi cùng Tôn Nữ Thục Vy ngủ quên, khi giật mình tỉnh giấc, chúng tôi vội chạy xuống bếp vì đang luộc gà. Rất may, xoong nước luộc gà gần cạn hết nhưng chưa cháy, như vậy là hết nước dùng nấu miến tối nay.

"Hồn quê trong phố" (3 phần) - Bùi Ngọc Phúc Image22

Đưa Thục Vy về trước giao thừa do nhà người yêu kiêng không cho con gái xông đất, trên đường tiếng pháo bắt đầu rộ lên từng tràng báo hiệu năm cũ sắp qua và năm mới cận kề. Đến lúc này tôi cảm thấy lâng lâng hạnh phúc, thoáng nghĩ ra Tết sẽ được làm chú rể còn em làm cô dâu, như vậy bài ca hạnh phúc đã tròn đầy.

Đúng giao thừa, tiếng pháo nổ khắp nơi, bà nội và mẹ tôi xuống bếp chuẩn bị mâm cơm cúng gia tiên, đây là việc được mong chờ nhất từ 10 ngày trước tết. Đang nằm xem chương trình ca nhạc, tôi nghe thấy từ dưới bếp tiếng hét rất to, đoán có chuyện chẳng lành, tôi lao nhanh xuống. Đập vào mắt tôi là con gà sống thiến chẳng biết nói như nào cho đúng, bởi ngày nay để luộc gà ngon và mềm, người ta hay gọi là gà 9 phút. Của đáng tội, con gà tội nghiệp của nhà tôi bị luộc trong nước sôi sùng sục tận 126 phút có lẻ, thịt nó bở tan nên nhiều chỗ lòi cả xương. Chưa hết, do ảnh hưởng của mấy cốc rượu bìm bịp, tôi kéo em Thục Vy leo lên gác xép đến nỗi quên không mổ gà lấy lòng mề. Con gà cúng được luộc với đầy đủ tim gan lòng mề bên trong, đương nhiên do thịt nát xương tan, nó chẳng thể ngậm bông hoa hồng ta nằm trên đĩa sứ được.

Tác giả Bùi Ngọc Phúc
      
kẻ đương thời
kẻ đương thời Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 665

Danh vọng : 1151

Uy tín : 42

Phần 3. GẶP LẠI TÌNH CŨ

Buổi sáng dắt xe ra khỏi nhà đón khách, tôi nhìn cuốn lịch mỏng dần khẽ thở dài, như vậy một năm sắp trôi nhanh trong khi cái nghèo vẫn bám chặt không nỡ rời xa. Cuộc sống cơm áo gạo tiền khiến tôi chẳng có nhiều thời gian nghĩ về những mối tình xưa cũ, ít ra chạy xe ôm vẫn đỡ vất vả hơn làm phụ hồ, từ xe đạp chuyển sang xe máy là sự cố gắng không hề nhỏ. Thấy tôi ngồi trên xe nổ máy, bà vợ nói to:

- Trưa nay mình nhớ về sớm để chở em đi xem bói nhé.

Tiết trời se lạnh vì còn một tuần nữa là đến giáng sinh, như vậy tôi hành nghề xe ôm được đúng 25 mùa giáng sinh. Chẳng hiểu sao hễ đến ngày lễ trọng đại này, lòng tôi thấy bồi hồi xao xuyến lạ thường, kỉ niệm xưa cũ chợt ùa về dù muốn quên đi, nó báo hiệu tôi vẫn chưa già. Sau khi đón khách từ phố Vọng chở tới bến xe Mỹ Đình, trên đường về tôi lượn xe sát vỉa hè chầm chậm để bắt khách vãng lai cho bõ công đi xa. Đang ngó nghiêng vợt khách, bỗng giật mình vì có ai réo tên mình liên tiếp, kể ra đúng là chuyện lạ vì tôi đội mũ bảo hiểm đeo kính râm lại còn lồng thêm khẩu trang. Định thần nhìn lại, thấy bên quán ốc luộc có bàn tay vẫy rối rít, dù chưa biết là ai, tôi mừng thầm chắc mẩm có khi là khách quen nên nhận ra.

Quay xe chạy sát tận nơi, tôi thoáng giật mình, tưởng ai hóa ra em Tôn Nữ Thục Vy, tình yêu nồng cháy của tôi thuở nào. Một phần tư thế kỉ trôi qua, tóc trên đầu em và tôi đã chuyển màu, nhưng trong khi tôi bạc tóc, đầu em đỏ rực như phượng hoàng lửa. Gặp tôi em mừng như bắt được vàng, đang ăn dở nên em rối rít nói như sợ ai cướp lời:

- Anh sang quán nước ngồi đợi em chút, lâu lắm mình không gặp nhau.

Tôi nhẩm tính, làm gì mà lâu đến vậy, mới có 24 năm 11 tháng, như vậy thiếu 1 tháng là tròn 25 năm. Ngồi bắn điếu thuốc lào, tôi mơ màng trong làn khói thuốc và nhớ lại vụ cúng gà hầm nhừ đêm ba mươi tết cách đây đã lâu nhưng chẳng thể quên được. Đêm hôm đó, dù không nói ra, tôi biết mọi người trong nhà bắt đầu suy nghĩ lại, có lẽ sự ham muốn và bất cẩn là nguyên nhân chính. Mặc dù cuộc gặp thượng đỉnh giữa hai gia đình vẫn được thu xếp theo kế hoạch, nhưng trước đó mẹ tôi đã bí mật đến nhà người quen tại làng Thanh Nhàn để tìm hiểu về gia đình em Tôn Nữ Thục Vy, theo quan điểm “lấy vợ xem tông.”  Việc điều tra không mất nhiều công sức, sau 2 tiếng ngồi chơi nhà người quen, mẹ tôi đã quay về thông tin lại cho cả nhà được biết. Khi nói đến Thục Vy, mọi người đều biết tình yêu của tôi ăn quà như mỏ khoét, từ đầu làng đến cuối làng, không hàng quà nào thiếu mặt em. Nghe báo cáo xong, bà nội tôi thở dài rồi tiếc rẻ nói:

- “Con gái miệng rộng tan hoang cửa nhà”, nếu hai đứa cứ lấy nhau, chắc bán cái nhà này không đủ mua quà nhét vào miệng con bé.

Khi hai gia đình gặp nhau cũng không được suôn sẻ, riêng việc ông bố của em có men rượu nói hơi nhiều đã mất điểm, cộng thêm nhiều yếu tố khách quan nên mùa hè năm đó chúng tôi quyết định chia tay nhau. Khác với những mối tình trên phim khi chia tay thì đầy nước mắt, hôm đó trời nóng như đổ lửa, tôi gò lưng đèo Thục Vy ra quán phở Thìn theo yêu cầu của em. Không nói câu nào, giữa trưa nắng chang chang, Thục Vy xơi liền hai bát to kèm một đĩa quẩy, ăn xong em dùng đôi đũa quẹt mép rồi khẽ nói:

- Thôi anh em mình từ đây không duyên, không nợ nhé.

Nhìn đôi môi bóng nhẫy vì mỡ bò, người ướt sũng mồ hôi của em, lúc đó tôi đành gật đầu. So với mối tình lãng mạn trong gian khó với em Bình Vân, mối tình nặng phần xách nước tắm cho lợn với em Volga Trinh, mối tình này của tôi cùng em Tôn Nữ Thục Vy đi vào thực chất hơn nhiều. Cho dù chẳng có nhiều giây phút lãng mạn, bù lại mối tình trải qua đủ cung bậc cảm xúc. Đang mải trôi theo dòng hoài niệm do say thuốc lào, tôi vẫn kịp quan sát thấy em xơi xong ba đĩa ốc luộc, năm tháng có thể khiến ngoại hình thay đổi, nết ăn của em vẫn như xưa. Ngày trước hễ mỗi lần ăn xong, lúc nào Thục Vy cũng giải thích với tôi bằng câu quen thuộc, ăn cho béo, tội gì. Gọi chén trà nóng, Thục Vy hỏi tôi dạo này thế nào, cuộc sống già có thay đổi.
Ngắm Thục Vy sau từng đó năm, quả thật dù không còn mũm mĩm như xưa, dù sự mê ăn không hề suy giảm, nhưng tôi thấy em như người xa lạ. Trong câu chuyện của mình, Thục Vy cho biết em vẫn ghi lô đề tại nhà chồng ở khu Đầm Trấu, gã chồng hành nghề xe ôm tại bến xe nước ngầm, như vậy là đồng nghiệp với tôi, nhưng khác địa bàn hoạt động. Thấy em hỏi làm gì, tự nhiên máu sĩ diện nổi lên, tôi tự hào nói:

- Anh làm sale cho một tập đoàn bất động sản lớn.

Nhìn bộ dạng tôi chắc không khác lão chồng Thục Vy là mấy, nếu tinh ý sẽ nhận ra ngay. Không hiểu sao nghe xong em trầm trồ khen tôi quá giỏi và có chí tiến thủ, khác hẳn thằng chồng tối ngày chỉ mê lô đề của mình. Của đáng tội về khoản đó, gã chồng em có khác gì tôi đâu. Nói chuyện một lúc, Thục Vy nhấm nháy:

- Mình tìm chỗ nào tâm sự đi anh/

Người ta nói “tình cũ không rủ cũng đến” không sai chút nào, sau vài giây lưỡng lự, tôi gật đầu cho biết bên kia đường nhé có nhà nghỉ theo giờ, vào đó ăn đứt mấy bụi rậm thời xưa. Chẳng ngờ Thục Vy bĩu môi nói:

- Thời buổi nào rồi còn nhà nghỉ hả anh, nơi đó chỉ dành cho bọn học sinh nứt mắt ra thích làm chuyện người lớn hoặc bọn mèo mả gà đồng, mình phải vào khách sạn cho sang.

Tôi ớ người vì bất ngờ nhưng không quên nhẩm tính, sáng nay đổ xăng xong hiện trong túi còn 70 ngàn tiền cuốc xe vừa rồi. Đã lỡ bốc phét làm sale cho tập đoàn bất đông sản lớn, thôi đành đâm lao phải theo lao. Sau khi tặc lưỡi, tôi chở tình cũ vào một khách sạn nhỏ cuối phố, dù sao nó chỉ là nhà nghỉ đổi tên, giá cả vẫn mềm như bún. Cầm chìa khóa phòng,  tôi hỏi khẽ cậu lễ tân:

- Phòng hết bao tiền.
- Dạ khách sạn cháu thu 200 ngàn cho 2 giờ đầu tiền.

Đứng ngẩn người vài phút, tôi biết chút nữa phải gọi cho tay xe ôm đồng nghiệp đến cứu viện, nếu không sẽ phải cắm xe lại. Sau bao năm không gặp, dẫu sao đây là khoản chi cũng chính đáng, chẳng nhẽ tay không bắt giặc, đó là tôi nghĩ vậy. Ngay khi bước  vào phòng, Thục Vy nói luôn:

- Chút mình đi ăn phở anh nhé.

Tôi gật đầu cho biết sẽ phở Thìn nhằm ôn lại kỉ niệm xưa, bởi ở đó em lập kỉ lục chưa ai phá được dù hiện nay giá bát phở không còn như trước. Tình cũ nhìn tôi như người đến từ sao Hoả, em bĩu môi giọng sành sỏi:

- Bây giờ người ta ăn phở KOBE rồi, sao anh không chịu cập nhật.

Lậy hồn, hai bát phở KOBE bằng thu nhập cả tháng của tôi, ngồi đó mà KO với chả BE, già mõ rồi vẫn sành ăn. Tình yêu vốn chẳng cần nói nhiều, Thục Vy chủ động cởi váy áo, thú thật em cởi đến đâu, cảm xúc của tôi tụt đến đó. Dù ăn nhiều nhưng tình cũ của tôi nhìn như bát phở không người lái, đã vậy em đòi mua đồ để vừa ăn vặt vừa tâm sự, món phở để sau khi tâm tình chưa muộn. Thấy tôi im lặng, tình cũ hỏi ngay:

- Anh có thích món vịt quay Bắc Kinh không?

Nhận ra ánh sáng cuối đường hầm, tôi nói ở cuối phố có hàng vịt quay hiệu Dìn Ký rất ngon, bởi thế sẽ chạy ra mua về cùng ăn. Nghe xong tình cũ của tôi mắt sáng như đèn pha ô tô, em gật đầu giục:

- Mua con cân rưỡi thôi vì em vừa ăn ốc luộc xong, tiện thể anh nói lễ tân chuẩn bị thêm hoa quả, nước giải khát.

Thấy tôi bước ra từ thang máy, cậu lễ tân cười rất đểu rồi chép miệng:

- Cháu thấy bác vẫn phong độ, sao chưa đến 15 phút đã xong việc, thế này phí tiền phòng.
- Bác ra phố mua thêm đồ ăn, nhớ đem hai chai Heineken và một đĩa hoa quả lên phòng.

Cậu lễ tân vui vẻ sai hỏi:

- Bác dùng thêm nho Mỹ nhé, bên cháu có loại thượng hạng nhập khẩu trực tiếp.

Tôi nghĩ bụng, chúng mày nhập ở chợ Long Biên theo nguồn cửa khẩu Tân Thanh chứ nho Mỹ nỗi gì. Không buồn bóc mẽ, tôi phi xe ra quán vịt quay hiệu Dìn Ký ngay gần đó, với 70 ngàn mua được một phần tư  con vịt loại nhỏ. Cậu nhân viên nhét vào hộp xốp hay dùng đựng cơm bình dân kèm túi nước chấm, giá kể có dư tiền, tôi mua cả con.

"Hồn quê trong phố" (3 phần) - Bùi Ngọc Phúc Image23

Thấy tôi mang hột vịt quay đặt lên bàn, vợ tôi ngạc nhiên hỏi:

- Chồng hôm qua trúng đề phải không?

Có những việc chẳng nên nói nhiều, đặc biệt liên quan đến tình cũ, gắp chỗ vịt quay ra đĩa sứ, cho nước chấm vào bát con, sau đó đặt đôi đũa trước mặt vợ, tôi nhẹ nhàng nói:

- Mình ăn đi cho béo.

Trong lúc bà vợ thưởng thức món vịt quay, tôi chắc chắn một điều, mối tình nồng cháy đã chết từ 25 năm trước, hôm nay được tôi cải táng thêm lần nữa. Kể, từ bây giờ, tình cũ “mỏ khoét” sẽ hận tôi suốt đời. Thấy vợ gắp cho một miếng, vừa thưởng thức miếng vịt quay béo ngậy thơm nồng, tôi vừa tặc lưỡi:

- Kệ thôi,ăn cho béo, tội gì

---

HẾT

Tác giả Bùi Ngọc Phúc
      
      

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Quyền hạn của bạn

Bạn không có quyền trả lời bài viết
free counters



  • Đoàn Ngọc Khánh

    mobile phone 098 376 5575


    Đỗ Quang Thảo

    mobile phone 090 301 9666


    Nguyễn Văn Của

    mobile phone 090 372 1401


    IP address signature
    Free forum | Văn hóa | Childhood, Gia đình | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất