Chúng ta sợ phải nghèo khổ ngay khi đứng giữa những của cải tài nguyên phong phú
Chúng ta sợ đau yếu mặc dù thiên nhiên đã tạo ra cho cơ thể của chúng ta một hệ thống tự động bảo trì, sửa chữa và kiểm soát để mọi bộ phận hoạt động điều hòa.
Chúng ta sợ chỉ trích khi thực tế chẳng có một chỉ trích nào cả ngoại trừ chính những lời chỉ trích trong tâm trí cuả chúng ta vì chúng ta đã sử dụng trí tưởng tượng của mình một cách tiêu cực.
Chúng ta sợ tuổi già trong khi chúng ta chấp nhận rằng tuổi già đồng nghĩa với sự khôn ngoan và hiểu biết hơn.
Chúng ta sợ chết khi chúng ta biết chuyện đó không thể tránh được vì nó ở ngoài phạm vi kiểm soát của chúng ta.
Chúng ta sợ thất bại mà không nhận ra rằng mọi thất bại đều mang tới một lợi ích tương đương.
Chúng ta than phiền vì thiếu cơ hội trong khi bạn bè chúng ta vẫn tự kiếm được những cơ hội và thành công với những cơ hội đó.
Chúng ta sợ sự đau đớn về thể xác mà không nhận ra rằng chính nhờ những đau đớn đó mà con người nhận ra được những thứ có hại, cần phải sửa chữa và thay đổi.
Chúng ta sợ rất nhiều những thứ do chính trí tưởng tượng của chúng ta tạo ra.
(Sưu tầm từ internet)