Chữ trinh có đáng giá ngàn vàng?
Tôi không bao giờ nghĩ mình như vậy là “mất trinh”, là “đáng xấu hổ”, là lo sợ “không thể lấy ai khác ngoài anh ấy”. Thực lòng, tôi sợ mất danh dự, mất lòng tự trọng, mất tình nghĩa, mất nhân tính, mất đạo đức... chứ “mất trinh” thì có lẽ nó là cái cuối cùng trên đời này tôi sợ mất... Ý tôi là “cái trinh” không phải là cái gì to tát cả. Nó không phải tiêu chuẩn để đánh giá đạo đức con người. Nó cũng không phải là cái quyết định vận mệnh của 1 đời người.
Tâm Phan, chuyên gia về truyền thông đang làm việc tại Thụy Sỹ - một hot blog trên mạng, ở tuổi 30 đã đi và sống gần 100 thành phố lớn trên thế giới. Ở tuổi 30 – Tâm Phan đã viết hồi ký, kể lại những trải nghiệm phong phú và độc đáo của một cái tôi đầy cá tính có nhiều quan điểm sống khiến thiên hạ giật mình. Hồi ký Tâm Phan được Nhà sách Phương Nam mới xuất bản và ngay lập tức trở thành sách best – seller. |
Rồi xong! Tôi đã mất trinh! Nếu đã mất trinh rồi thì ngủ 1 lần hay 1 tỉ lần thì có khác gì nhau? Nhưng sao tôi không làm điều đó? Vậy thì cái gì ngăn tôi lại? Trinh thì mất rồi, sợ gì? Xin thưa, tôi sợ mất LÒNG TỰ TRỌNG. Tôi sợ nhất là mất lòng tự trọng với bản thân mình. Không có gì nhục nhã hơn là tự mình khinh mình, ghê tởm mình. Tôi rất coi trọng cái đạo đức, tiết hạnh của mình, cái pride (niềm tự hào) của mình hơn là cái “màng trinh”. Vì Lòng Tự Trọng - tôi không đi ngủ lang. Vì Lòng Tự Trọng - tôi chỉ chung thủy với 1 người tôi yêu mà thôi (chứ không phải vì anh lấy mất trinh tôi thì tôi chung thủy với anh đâu nhé!).
|
Chẳng giấu gì, mẹ tôi là bác sỹ phụ khoa rất giỏi. Bà là chuyên gia nạo hút thai. Bệnh nhân "ruột" có cả ca sỹ và người mẫu nổi tiếng. Tôi không đánh giá người ta là loại gì mà mới 2 tháng trước tới phá thai, tháng này lại tiếp. Tôi chỉ thấy tội nghiệp cho họ; chỉ vì nể đàn ông đây mà! Nhưng sao mà phải nể? Người ta không thèm quan tâm việc mình (con gái) phải lãnh chịu hậu quả cho cả hai - mà mình lại đi nể đàn ông à? Đến lúc lên bàn đẻ nạo thai thì ai phải chịu đau? Sau này lấy chồng mà bị vô sinh thì có nể người đã làm cho mình bị vô sinh mà không dám chửi người ta không? Đến lúc đó thì trách ai? Hãy tự trách bản thân mình ấy! Hãy trách bản thân rằng mình đã không bảo vệ sức khỏe cho chính mình ấy!
Hồi còn sinh viên tôi thỉnh thoảng xuống phòng khám giúp mẹ làm vệ sinh, hấp sấy dụng cụ y tế, thậm chí tôi còn tư vấn kế hoạch hóa gia đình cho các bà các chị gấp đôi tuổi tôi. Tôi đã chứng kiến 1 bé gái mới 14 tuổi, quan hệ sớm, có thai, phải đi nạo mà thấy lòng đau như cắt dù em không phải ruột thịt máu mủ gì với mình; nhưng em là con gái vì kém hiểu biết và thiếu giáo dục giới tính nên mới ra nông nỗi này. Tôi không phản đối chuyện quan hệ tình dục trước hay sau hôn nhân, chỉ khuyên chị em quan hệ an toàn - cho chính bản thân mình chứ không phải cho ai cả.
Còn thuốc tránh thai thì sao? Tôi vẫn gọi thuốc tránh thai là thuốc “cải lão hoàn đồng”. Mà thực sự đúng như vậy (có lẽ vì tôi hợp thuốc chăng?). Da mặt đẹp mịn màng, mụn nhọt biến hết. Ngực to hơn vì đường cong cơ thể sẽ được nhấn mạnh hơn mà không cần phải phẫu thuật. Người đầy đặn hơn. Vòng kinh đều như đếm (vì mình control bằng thuốc mà). Đỡ đau bụng kinh. Không lo bị “mất hứng” như khi dùng bao cao su. Tuy nhiên, dùng lâu đến 5 năm thì nên ngưng nếu tính lấy chồng và sinh con. Chỉ với một điều kiện: cả hai phải chung thủy với nhau!
Nếu như bản thân em chỉ chơi bời, hay em thấy người ta cũng hay chơi bời thì tốt nhất là dùng bao cao su, đi đâu cũng phải găm trong ví nhé! Nếu dùng thuốc tránh thai mà một trong hai người không chung thủy thì rất dễ lây bệnh cho nhau. Bệnh gì? bệnh lậu, bệnh giang mai, viêm gan siêu vi B, bệnh AIDS (những bệnh này đều gọi là bệnh xã hội, phát tán qua "trung gian" là gái mại dâm) dẫn đến vô sinh, ung thư (gan), hay tệ hơn là... chết. Cũng không tệ mấy... nếu như em không sợ chết; nhưng nếu bị AIDS thì mọi người sẽ xa lánh, khinh bỉ và bỏ rơi... cái này thì tệ thật, nhỉ!
Túm lại là: Phòng bệnh hơn chữa bệnh!
(Khám phá đăng tải nguyên bài viết của Tâm Phan mà không sửa chữa, biên tập gì nhiều với mong muốn để độc giả tiếp cận với cái Tôi thực của tác giả. Và cũng vì thế, quan điểm của tác giả chưa hẳn đã đồng nhất với quan điểm của tòa soạn).