Hai lăm năm, nửa đường đời phiêu dạt,
Ngày gặp mặt mừng vui nào tả xiết,
Tay bắt mặt mừng, sao ôn hết kỷ niệm xưa?
Nước Trong ơi! Lỗi hẹn đến bây giờ?
Long Đức hỡi! Mía, mít, mì còn hết?
Thời tuổi trẻ, sức dài, chân dép,
Bốn hướng gần xa, thuộc hết địa hình,
Trảng Cỏ, lâu rồi đã là khu gia binh,
Long Đức giờ là ngoại vi thành phố,
Khu công nghiệp kề Thiên Bình, bãi 6,
Hướng sông Buông còn được mấy thao trường?
Tìm lại lối xưa, thăm đại đội, tiểu đoàn,
Doanh trại cũ chỉ còn trong ký ức,
Bể tắm, nhà ăn, còn đây bao kỷ niệm,
Tắm giặt thiếu xô, thau, ăn tìm bạn xếp hàng,
Xin đừng trách gì năm tháng gian nan,
Cơm bữa đói, ăn nhanh thêm lượt xới,
Thức ăn thiếu, xin bạn mình tí muối,
Vượt gian lao, nay lại thấy tự hào,
Thủ trưởng ơi! Đừng cười nhé năm nao,
Thời trẻ dại, dẫu có điều đáng trách,
Những vấp ngã đã luyện qua thử thách,
Các em nay đã khôn lớn, trưởng thành,
Đồng đội ơi! Yêu mãi nhé! Áo xanh,
Dù số ít đã chuyển thành áo khác,
Đường đời dọc ngang cũng có người lỡ bước,
Có người đã đi xa, xin phút cúi đầu,
Có người thăng hoa nhờ học giỏi, tài cao,
Người vươn lên gặp vận giàu, hạnh phúc,
Hãy mừng cho nhau niềm vui đích thực,
Bạn bè ơi! Tôi rất đỗi tự hào,
Gặp mặt nhau ôn kỷ niệm năm nào,
Để thêm yêu thời mít, mì khốn khó,
Tự hào thay, chúng ta là học viên thời đó,
Để hôm nay hát khúc khải hoàn ca.
Hồ Trọng Tu