Tình cờ, tôi được đọc câu chuyện rất xúc động của 1 người chị dâu đi tìm hài cốt người em chồng là LS ở chiến trường K. Trong câu chuyện, bên cạnh những chi tiết sự kiện rất cụ thể, xác thực, dễ kiểm chứng, còn có 1 số tình tiết mang tính chất tâm linh rất kỳ lạ. Xin giới thiệu trên diễn đàn để các bạn cùng theo dõi và nhận xét.
Tôi là Nguyễn Mai Ca , hiện là giáo viên giảng dạy môn Ngữ văn tại trường THPT An Dương, Huyện An Dương, Thành Phố Hải Phòng.
Sau một thời gian dài gõ cửa nhiều nơi mong tìm lại những thông tin về hài cốt của người em chồng: Liệt Sỹ Hoàng Văn Đang, đến nay hài cốt của em tôi đã được yên nghỉ tại NTLS quê nhà sau 30 năm đơn độc lẻ loi trên đất bạn CPC. Với mong muốn giúp đỡ các gia đình Liệt sỹ đang đi tìm hài cốt của con em mình có thêm một cơ sở, một niềm tin, một hy vọng tìm lại được hài cốt những người thân yêu đang bị thất lạc, hôm nay tôi quyết định kể câu chuyện gia đình tôi đi tìm em Liệt sỹ Hoàng Văn Đang cho mọi người cùng nghe.
Khi tôi về làm dâu trong nhà, thì em chồng tôi đã hy sinh được vài năm. Chị em không biết mặt nhau, nhưng tất cả những kỷ niệm về Đang thì tôi thuộc lòng. Vì tôi ở với mẹ chồng, mẹ thường kể tôi nghe những kỷ niệm về đứa con trai đã hy sinh tại chiến trường Biên giới Tây Nam. Chồng tôi là con thứ năm trong nhà, là anh kế trên của Đang, Đang là con thứ sáu, sau Đang còn có một cô em gái. Các anh chị, em, và cả chồng tôi đều công tác xa. Hồi mới tốt nghiệp Đại học Sư Phạm, tôi dạy học cách nhà chừng hơn 10km. Ngày lễ, tết, ngày 22 – 12, ngày 27 – 7, ngày giỗ em 9 - 4 hàng năm, tôi đều bắt gặp hình ảnh Mẹ chồng mái tóc bạc phơ mắt đỏ hoe ngồi khóc lặng lẽ bất kể ngày đêm mưa hay nắng. Nhìn thấy mẹ như thế tôi hiểu: Mẹ rất thương nhớ và mong tìm được hài cốt của em. Năm 1993 chồng tôi đi công tác vào Miền Nam dù kinh tế còn rất khó khăn chúng tôi vẫn quyết định kết hợp đi tìm kiếm tin tức về người em trai Liệt sỹ. Chuyến đi ấy chồng tôi đã xuống tận Đồng Tháp tìm đến BCHQS Tỉnh (nơi mà lá thư đầu tiên kể từ khi em rời Miền Bắc gửi về nhà em đã ghi “Đồng Tháp ngày...” ) Mọi người ở đây cũng chỉ biết nói lời cảm thông và “Xin lỗi rất tiếc chúng tôi không biết gì hơn, khi nào có tin tức gì chúng tôi sẽ báo cho gia đình”.
Vâng xin cảm ơn tất cả mọi người. Xin cảm ơn tấm chân tình của những người đồng đội đã dành cho em trai tôi. Tôi xin kể tiếp câu chuyện của gia đình đây.
Tháng 6 năm 1994 Mẹ chồng tôi mất sau một cơn bạo bệnh. Nỗi niềm mong mỏi cuối đời Mẹ đành giang dở. Năm 1997 anh trai cả (trước là bộ đội Hải quân thuộc đội tàu không số) vào Quân khu 9. Nằm lại hơn 1 tuần anh lục lại tất cả hồ sơ, hỏi thăm tất cả mọi người vẫn chỉ nhận được lúc thì sự thông cảm, lúc thì sự khó chịu vì cái ông này “bám dai, hỏi nhiều”. Kết quả cho cả hai lần Nam tiến của gia đình thật buồn. Đồng Tháp trả lời: “Chỉ thấy có danh sách Liệt sỹ lúc chuyến quân ngoài Bắc vào thôi, sau đó thế nào chúng tôi không được biết”. Đến Quân khu 9 hỏi thì chỉ nhận được câu trả lời “Có tên liệt sỹ đây, nhưng ngoài ra chúng tôi cũng không biết gì hơn. Hãy kiên trì chờ đợi bao giờ có tin tức chúng tôi sẽ báo”.
Năm 2000 khi nghe trên các phương tiện thông tin, được biết có những đội quy tập mộ liệt sỹ bên các nước bạn về, tôi lại nhờ người em họ của chồng hiện là Đại tá trong quân đội dò hỏi giúp, vẫn chỉ nhận được câu trả lời “Hãy chờ đợi..”.
Năm 2006 khi cậu con trai thứ hai đã 10 tuổi, gia đình tôi cũng đã làm được một căn nhà để ở, niềm mong mỏi tìm được hài cốt của em lại thôi thúc. Bỏ ra mấy ngày tôi về quê Ninh Bình đến Sở lao động thương binh & xã hội nhờ bạn bè lục hồ sơ tìm thông tin về liệt sỹ cũng chẳng có gì hơn ngoài những thông tin đã biết trên giấy báo tử. Tìm về BCHQS Ninh Bình tôi pho-to được bản danh sách những người cùng Huyện nhập ngũ cùng đợt với em và huy động mọi người đi tìm. Việc này Anh Sơn người anh trai của tôi đã ủng hộ rất tích cực. Anh tìm đến những người đã trở về để hỏi thăm tin tức. Tìm gặp người thứ nhất thì được biết: “cháu đi đến Quảng Bình thì ốm về có biết gì đâu”. Tìm người thứ 2 hỏi mãi chả thấy anh ta nói gì mãi một lúc sau người vợ mới nói “anh ấy bị mất trí lâu rồi”. Tìm người thứ 3 “cháu cùng đi nhưng vào trong ấy lại không cùng đơn vị nên chẳng biết gì cả” . Lại nhờ hỏi phía QK9, lại hỏi Đồng Tháp vẫn mờ mịt vô vọng.
Tháng 1- 2009 nhà nối mạng. Hè 2009 tôi hạ quyết tâm: Phải tìm em cho bằng được. Lúc này tôi cũng đã nghe có người nói đến các nhà Ngoại Cảm tìm mộ, nhưng nói thật tôi không mấy tin vào những điều bói toán hay đồng cốt. Và vì chưa hiểu, chưa thấy nên tôi cũng chưa tin. Vẫn hy vọng tìm em bằng con đường giấy tờ thủ tục hành chính, giờ mới thấy thật đúng “Hành là chính”. Có người bảo: gửi thông tin lên “nhantimdongdoi” lại gửi. Vẫn mù mịt chẳng có hồi âm. Gửi mail cho thầy Nguyễn Sỹ Hồ mong tìm vận may... cũng không có tin gì cả. Vì trình độ “mạng” còn hạn chế, hàng tháng trời tôi mày mò tìm khắp mọi nơi, đọc mọi tin tức tất cả những gì có liên quan đến liệt sỹ, đến Biên giới Tây Nam, đến Quân khu 9. Một hôm tôi gõ vào google “ F 339”. Không ngờ đó lại là đầu mối đưa tôi đến với các bạn trên mạng QSN. Tôi đọc mải mê những trang viết về BGTN của TS1. Đọc “Một câu chuyện nhỏ đi tìm mộ Liệt sỹ” của anh LTT. Và tôi gọi cho con gái đang học ĐHKTQD “Mẹ muốn nói chuyện với những người trên mạng ấy thì phải làm thế nào”. Con gái đã hướng dẫn và tôi đã gửi thư cho LTT, cho TS1... Tôi cũng gửi cả thông tin Giúp đỡ tìm người lên Bảng tin. Thật may mắn nhiều người đã trả lời đã hướng dẫn từng bước rất nhiệt tình. Khi biết gia đình tôi đã đi nhiều nơi, hỏi nhiều người mà chưa có được thông tin gì về hài cốt liệt sỹ có người bảo: “Nên nhờ ngoại cảm”. Và rồi nhờ sự giúp đỡ của anh em, gia đình tôi đã gặp nhà Ngoại cảm N. N. H..
Ngày 11/10/2009 cả gia đình 6 người có mặt tại TT NC km 26 xã Thắng Lợi, Huyện Thường Tín – Hà Nội. Sau một lúc ngồi thiền theo hướng dẫn của cô H vong bắt đầu nhập. Đầu tiên vong nhập vào chính tôi, nhưng do nhập không sâu và xung quanh ồn ào vì vong nhiều nhà về, nói cười, khóc... nên cô H bảo cho thoát ra để vong mượn người khác. Cả nhà lại ngồi, khoảng 5 phút sau vong nhập vào cháu Linh con gái tôi. Em nói không nhiều tỏ ra rất mệt, trong những câu đứt quãng lúc đầu em nói đã được quy tập. Ở đâu thì em không biết. Nhưng khi được hỏi : “Em hy sinh trong trường hợp nào ?” Em nói: “Em bị bắt, bị giết, bị bắn vào đầu”. Lại hỏi “có ai chôn cất em không?”. Em lại khóc òa “không chẳng có ai chôn em cả”. Lời nói mâu thuẫn, cả nhà hoang mang, nhưng nghĩ kĩ thì những câu nói về tình trạng hy sinh của em rất giống với giấc mơ mà tôi mơ thấy em về trưa hôm trước. (Mới chỉ trưa hôm qua thôi lúc chợp mắt tôi mơ thấy em về . Em nói với tôi “Em bây giờ thành liệt sỹ không tên rồi”. Tôi hỏi “sao em nói thế?”. Thế là em kể. “Em bị bắt, bị bắn vào đầu mù cả mắt chẳng nhìn thấy gì cả”). Giờ đi áp vong, vong nhập vào cháu Linh con gái tôi, vong lại nói đúng những điều trưa qua em báo trong mộng (kì lạ là giấc mộng của tôi cháu Linh không hề biết. Vì cháu đang ở Hà Nội, còn tôi thì ở Hải Phòng). Thế rồi em cứ khóc. Tôi lại hỏi “Em có gặp Mẹ không?” Em trả lời “Không”. Thế em có gặp bố không?”. Em bảo “có” . “Thế bố có bảo gì em không?”. “Bố bảo Đang đi về”. “Thế em có muốn về không?”. Lại òa lên khóc. Và rồi chẳng hiểu sao trong lúc bế tắc ấy tôi lại bảo với em: “Khi nào chị sửa xong nhà em cho chị đón em về nhé?”. Em nói luôn “chị đừng sửa khác đi em không biết đường về. Chị đừng lấp ao để em về em tắm”. Chính câu nói bất ngờ này của tôi và câu trả lời của em đã trở thành một cái “mốc” đặc biệt mà sau này khi gia đình tôi tìm được em về rồi tôi và mọi người vẫn không thể lý giải vì sao. Chả là ngôi nhà cũ của Cha mẹ tôi ở quê được xây từ 1965 đến 2009 đã xập xệ lắm rồi chúng tôi muốn sửa, nhưng chưa thống nhất được nên giữ nguyên 5 gian như cũ hay làm lại mới hiện đại hơn. Lời nhắn nhủ của em thông qua con gái tôi đã giúp chúng tôi quyết định việc sửa nhà sau này.
Chiều muộn áp vong xong, trước khi ra về gia đình có đăng kí tìm mộ chỗ cô Hoài. Cô Hoài hẹn: “Bao giờ có giấy xác nhận tình trạng hài cốt liệt sỹ do QK9 cấp thì quay lại cô sẽ giúp đỡ”. Về đến nhà gia đình bắt đầu gửi đơn xin xác nhận tình trạng hài cốt liệt sỹ vào QK9 theo hướng dẫn của cô Hoài. Thư gửi rồi, nhưng mong mãi chả ai gửi giấy xác nhận ra cho. Gia đình lại nhờ qua một người bạn đang công tác tại TPHCM. Anh cho người đến QK9 thì nhận được câu trả lời bằng miệng: “Liệt sỹ hy sinh khi đơn vị đang đứng chân tại Đường 56 Kravank, huyện Leach, tỉnh Pôsat, Cam pu chia”. (cái tên gọi này rất dễ nhầm lẫn do phát âm. Phải nhờ “Rongxanh” sau này xác nhận lại mới chính xác). Ngoài ra không có thêm thông tin gì hết. Hài cốt được an táng ở đâu? Đã quy tập hay chưa?. Và cái giấy xác nhận cũng không có. Vì thế gia đình không thể tiếp tục nhờ cô Hoài. Tuy nhiên gia đình đã có thêm được một thông tin quan trọng. Đó là em trai tôi hy sinh khi F339 đang đứng chân tại khu vực Kravank trên trục đường 56. Từ Thị xã Pôsat đi Thị trấn Leach.