Change background image
LOVE quotion

Bắt đầu từ 4.53' thứ Hai ngày 17/10/2011


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Hạnh phúc với tình yêu của cậu học trò

“Cô đồng ý làm người yêu của em nhé”. Tôi ấp úng chưa nói nên lời thì cậu học sinh ấy đã đặt lên môi tôi nụ hôn đầu tiên của cậu ấy và cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi.

Tình yêu không chỉ có ở... cổ tích Yeu-co10
Tôi năm nay 23 tuổi, là giáo viên trong một trường trung học phổ thông ở Hà Nội. Câu chuyện tôi sắp kể nói về chính tôi, một câu chuyện đẹp nhưng chưa có hồi kết.

Hai năm trước tôi là sinh viên năm cuối của trường đại học Sư phạm Hà Nội. Trước khi tốt nghiệp, tôi phải hoàn tất thực tập tại một trường trung học phổ thông. Tôi được bổ nhiệm về một trường tư thục ở quận Hoàn Kiếm - Hà Nội và nhận dạy lớp 12 môn Hóa. Đó là một ngôi trường khá nhỏ nhưng trang thiết bị khá tiện nghi và đầy đủ. Ngày đầu tiên đi dạy, tôi thấy ngoài cổng trường chật kín những chiếc ôtô sang trọng. Tôi nghĩ: “Chắc ngôi trường này chỉ dành cho các cậu ấm cô chiêu”.

Tuần lễ trước khi tôi kết thúc thực tập, khi đó học kỳ I đã kết thúc, phụ huynh của một học sinh trong lớp gọi điện cho tôi đề nghị tôi làm gia sư và giúp cho con của họ vào trường đại học Y Hà Nội. Kết quả môn Hóa của học sinh ấy đúng là tốt nhất lớp nhưng cũng chỉ được trung bình là 8,5; mà đề thi đại học khó hơn đề trong lớp nhiều nên tôi đã không nhận lời.

Vài ngày sau, khi tôi đang ở trong phòng nghỉ của giáo viên, một học sinh đến gặp tôi và nói: “Em chào cô. Em rất muốn được cô dạy kèm môn Hóa. Em biết mục tiêu vào trường đại học Y rất khó nhưng em sẽ cố gắng hết sức. Chỉ cần cô nhận lời làm gia sư cho em, em hứa sẽ đạt được điều đó, vì cô…”. Tôi định không nhận lời nhưng cậu học sinh ấy cứ nài nỉ mãi nên cuối cùng tôi phải đồng ý.

Ngày hôm sau, phụ huynh của học sinh đó đến gặp tôi nói về chuyện thù lao và muốn tôi dọn về chung để có nhiều thời gian dạy hơn. Lúc ấy, tôi cũng đang gặp khó khăn về chuyện nhà ở nên đồng ý. Những ngày đầu tiên khi tôi bắt đầu dạy, tôi gần như muốn bỏ cuộc. Cậu ấy có tư duy nhưng gần như mất căn bản hoàn toàn.

Những bài tập dễ đều làm được nhưng những bài tập khó cần nhiều kiến thức lớp 10, 11 thì cậu ấy không thể làm ra, nhưng lúc nào cũng cố gắng và không chịu bỏ cuộc. Vì thế, tôi cũng cố gắng hết sức để soạn ra giáo án phù hợp và cố truyền hết những điều mà tôi đã học được trong 3 năm chuyên Hóa ở trung học phổ thông.

Cuối cùng, bao nhiêu nỗ lực của cả hai cô trò cũng được đền đáp. Cậu học sinh ấy đã trúng tuyển đại học với số điểm 27, người đầu tiên mà cậu học sinh thông báo chính là tôi. Đó là một kết quả mà tôi gọi là “kỳ diệu”. Phụ huynh của cậu học sinh đó cũng rất vui và đề nghị cho tôi ở lại chỗ họ đến khi tôi muốn rời đi.

Vài tháng sau, đúng ngày 20/11, cậu học sinh ấy tặng tôi một món quà và bảo tôi về phòng rồi hãy mở. Khi tôi mở chiếc hộp, thì bên trong có một sợi dây chuyền bằng bạch kim và một bức thư:

“Gửi cô! Em đã yêu thầm cô từ ngày đầu tiên em gặp. Có lẽ cô không tin điều này nhưng đó là sự thật. Thời gian được học với cô, em đã rất vui và hạnh phúc. Trước kia, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thi vào trường Y Hà Nội. Nhưng từ khi gặp cô em đã đặt cho mình mục tiêu đó và cố gắng thực hiện được. Em muốn chứng tỏ rằng em không phải là một chàng trai mới lớn bồng bột. Em rất chín chắn và tất cả tình cảm của em là hoàn toàn chân thành. Mong cô hãy chấp nhận em”.

Đọc xong bức thư, tôi thật sự sốc. Mấy ngày sau đó, tôi luôn tìm cách tránh mặt và cuối cùng tôi quyết định dọn đi. Hai tháng sau, ngày Noel, tiết trời Hà Nội lúc này se lạnh, tôi dạo bước quanh hồ Hoàn Kiếm và uống một tách cà phê, ngắm cảnh hoàng hôn. Tôi mải mê ngắm nhìn mấy đứa trẻ trong những bộ trang phục Noel sặc sỡ các màu, nhìn các cặp tay trong tay cùng bước đi. Chợt tôi thấy xa xa có một chàng thanh niên mặc comple chỉnh tề đang ôm một giỏ bông hồng rất lớn tiến về phía tôi.

Do trời đã tối nên tôi không nhìn rõ mặt người đó. Mãi đến khi tới gần tôi mới chợt nhận ra cậu học trò cũ của mình: “Cô đồng ý làm người yêu của em nhé”. Tôi ấp úng chưa nói nên lời thì cậu học sinh ấy đã đặt lên môi tôi nụ hôn đầu tiên của cậu ấy và cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi.

Từ đó, chúng tôi bắt đầu yêu nhau và hẹn hò. Thời gian trôi qua, đã gần một năm, tình cảm của chúng tôi càng ngày càng sâu đậm hơn. Tôi không biết câu chuyện sẽ kết thúc thế nào. Tôi luôn hy vọng nó sẽ kết thúc tốt đẹp mặc dù tôi biết sẽ không dễ dàng.

Tường Vân
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Đánh đổi tình yêu lấy tương lai tươi sáng

Tôi là tác giả bài “Hạnh phúc với tình yêu của cậu học trò”. Tình yêu này được hơn một năm, câu chuyện của tôi đã đến hồi kết. Bố anh gặp tôi và đưa ra vài yêu cầu, tình yêu của chúng tôi đã rẽ sang hướng khác.

Tình yêu không chỉ có ở... cổ tích Img-3-10
Ngay sau khi nhận được ý kiến của các độc giả từ bài đăng trước, tôi và bạn trai có nhiều dũng khí hơn để công khai chuyện  tình này, vì trước đó quan hệ của hai đứa vẫn được giữ kín, hai nhà và bạn bè đều không biết. Khi tôi giới thiệu bạn trai với bạn bè, mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ vì anh vừa trẻ, đẹp trai lại là con nhà giàu, cũng có mấy đứa bạn thân tỏ ra nghi ngờ, không tin anh thật lòng, họ khuyên tôi nên rút lui.

Nhân dịp Tết, tôi dẫn anh về quê ra mắt gia đình, biết anh nhỏ hơn tôi 5 tuổi, bố có vẻ không hài lòng nhưng ông không phản đối, chỉ nói “Con gái lớn rồi, phải biết tự suy nghĩ cho bản thân. Con thích làm gì cha không cấm, nhưng mọi hậu quả con phải tự lo”. Còn cô ruột, người mà tôi thường tâm sự nhiều nhất nói thẳng: “Khoảng cách tuổi của hai đứa lớn quá, không hợp đâu. Gia thế nhà người ta cũng cách xa bên mình. Cô sợ sau này hai đứa gặp khó khăn”. Bất chấp những lời khuyên ngăn của bạn bè và người thân, tôi vẫn tin tình yêu sẽ giúp vượt qua tất cả.

Khoảng một tháng sau, chúng tôi quyết định ra mắt nhà trai. Thật ra nhà anh đã quen việc tôi đến thăm, nhưng trước giờ tôi đều đến với tư cách là cô giáo. Lần này chúng tôi sẽ công khai quan hệ với gia đình anh. Mẹ anh tỏ ra bất ngờ và tưởng chúng tôi đùa, bố anh rất bình thản và từ tốn, có lẽ như ông biết chuyện của chúng tôi từ lâu rồi. Trái với những gì hai đứa nghĩ, ông cho phép chúng tôi qua lại với nhau và đến nhà thường xuyên hơn. Ông còn bảo: “Đợi con trai bác học xong bác sĩ rồi lấy thêm bằng tiến sĩ bên Mỹ sẽ cho hai đứa lấy nhau”. Chúng tôi rất mừng vì chuyện đó.

Về nhà nghĩ lại tôi mới giật mình. Nếu đợi đến lúc anh lấy bằng tiến sĩ bên Mỹ cũng phải ít nhất 10 năm nữa, liệu tôi có thể chờ đến lúc đó không? Có phải bố anh cố tình nói vậy để tôi rút lui? Tôi băn khoăn suốt đêm đó không ngủ được. Vài ngày sau anh bảo tôi đưa tất cả các bằng cấp tôi có và nói: “Bố anh muốn giúp xin cho em việc làm tốt hơn”.

Mọi việc diễn ra bình thường. Chúng tôi bắt đầu công khai hẹn hò. Tôi thường đến nhà anh hơn, xuống bếp phụ bác gái, có hôm tôi còn xoa lưng bóp đầu cho bác gái nên dễ dàng chiếm được tình cảm. Bác trai tôi ít khi gặp, có lẽ người kinh doanh ít ở nhà. Nhưng những lần tôi gặp bác trai, ông chỉ nói với tôi vài câu xã giao.

Hai tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ bác trai bảo muốn gặp riêng, nói vài câu chào hỏi rồi vào thẳng vấn đề: “Bác đã biết chuyện của hai đứa từ lâu rồi. Thực sự bác không đồng ý cho hai đứa quen nhau nhưng bác biết tính con hiếu thắng, nó chinh phục được ai đó rồi sau sẽ bỏ. Từ trước đến giờ nó quen ai cũng không quá 3 tháng. Bác tưởng đối với cháu nó cũng làm như vậy nên đã cố tình giả vờ như không biết. Không ngờ tình cảm đối với cháu lại là thật lòng".

"Tuy vậy, bác vẫn không thể để hai đứa đến với nhau. Bác biết cháu là người con gái tốt nhưng thấy hai đứa không hợp nhau. Con trai bác còn trẻ, nó hiếu thắng, chưa biết suy nghĩ. Cháu có nghĩ rằng liệu 10 năm nữa con trai bác còn yêu cháu không? Cháu cũng không thể đợi nó suốt 10 năm đúng không? Bác thấy thành tích học tập của cháu rất tốt nên đã giúp cháu nộp đơn du học và có trường nhận cháu. Nếu đồng ý, bác sẽ cung cấp toàn bộ chi phí học và ăn ở cho cháu. Chỉ cần cháu đồng ý không liên lạc với con trai bác nữa”.

Rồi ông đưa tôi một tờ giấy giống như bản hợp đồng. Tôi quá bất ngờ với những lời nói của bác nên xin về trước. Trên đường về, tôi như người mất hồn, suy nghĩ chìm trong những câu hỏi: “Mình phải làm sao đây? Liệu có nên chờ đợi anh? Liệu anh còn yêu mình sau 10 năm”.

Vừa về đến phòng trọ tôi nhận được điện thoại của mẹ, mẹ khuyên tôi nên đồng ý ra đi. Không ngờ bố anh đã biết được nhà tôi vẫn chưa trả xong tiền nợ ngân hàng để mua nhà nên gọi điện nói với mẹ nếu tôi đồng ý sẽ trả toàn bộ tiền nợ cho chúng tôi và còn mở một cửa hàng cho mẹ tôi làm ăn. Tôi hỏi ý kiến của bố, bố bảo: “Con gái lớn rồi. Phải biết tự quyết định. Phải có trách nhiệm với quyết định của bản thân. Bố lớn tuổi rồi không cần nghĩ cho bố. Miễn sao con hạnh phúc là được”.

Suốt 3 ngày, tôi chịu sức ép rất lớn từ mẹ và nhà trai. Anh nhắn tin gọi điện cho tôi liên tục nhưng tôi không bắt máy. Tôi đã khóc rất nhiều, nghĩ đến khoảng thời gian hai đứa bên nhau vui vẻ, hạnh phúc. Tôi lại nghĩ hơn 20 năm rồi mình chưa làm gì được cho gia đình, giờ bố cũng lớn tuổi, tôi đã đi làm, thế mà lương của tôi bây giờ còn không đủ nuôi sống bản thân huống chi là giúp đỡ gia đình. Cuối cùng tôi đã quyết định ký vào tờ hợp đồng ấy.

Tôi đến gặp ông và giao lại bản hợp đồng cùng tất cả những tài khoản cá nhân có thể liên lạc được của tôi cho ông bao gồm Yahoo, Facebook, số điện thoại và quan trọng là tình yêu đầu tiên của mình. Hiện giờ tôi ở nước ngoài, được học trong một ngôi trường có tiếng của Australia, giờ còn một chút nhớ về vị ngọt của tình yêu đầu tiên.

Có lẽ các bạn khi đọc bài viết này sẽ cho tôi là một người vật chất, đánh giá về con người tôi không tốt, nghĩ tôi là hèn nhát, nhưng tôi nghĩ quyết định của mình là đúng.

Tường Vân
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Tôi sẽ không để mất tình yêu với cô giáo

Tôi là cậu học sinh trong bài "Đánh đổi tình yêu lấy tương lai tươi sáng". Nhờ bài viết này tôi đã có cơ hội tìm được em. Suốt mấy tháng trời tìm kiếm đều vô vọng. Giờ tôi sẽ thu xếp bay sang nước ngoài, mong giữ tình yêu này.

Tình yêu không chỉ có ở... cổ tích Nhung-10
“Cảm ơn Thượng đế đã trao cho anh cơ hội tìm lại em”, đó là câu anh thốt lên trong cảm xúc không thể tả hết thành lời khi đọc được bài viết của em sáng hôm qua. Niềm hy vọng có thể gặp lại em lần nữa được thắp lên trong lúc anh tưởng chừng như hoàn toàn không còn nữa. Từ lúc em biến mất không để lại một lời nhắn nào, anh như điên dại, không ngừng gọi điện, nhắn tin, tất cả đều vô vọng.

Anh hỏi thăm bạn bè em nhưng không một ai biết tin tức gì, chợt nhớ đến lần cuối cùng gặp anh, em đã hỏi: “Nếu ngày mai em đột nhiên biến mất, anh sẽ như thế nào”. Anh cố tình né tránh câu hỏi đó vì không dám nghĩ đến việc đánh mất em lần nữa. Có phải em đã rất buồn vì anh không trả lời? Nếu có cơ hội trả lời lại lần nữa, anh sẽ nói: “Cho dù đi khắp đất nước này anh cũng phải tìm được em”.

Anh về quê hỏi gia đình em nhưng không ai cho anh câu trả lời rõ ràng. Anh vẫn quyết không từ bỏ, nghe tin có người bảo thấy em ở Sài Gòn, anh liền mua vé máy bay vào đó. Lại có người bảo em đang dạy cho các em nhỏ ở Tây Nguyên, anh bắt xe đến đó luôn. Tất cả tỉnh thành không có nơi nào anh chưa đến nhưng vẫn không tìm ra em. Mấy tháng ròng rã tìm không được chút tin tức gì của em, anh đành quay về Hà Nội, người như cái xác không hồn. Mọi thứ xung quanh anh sụp đổ. Hằng ngày ngoài việc đến lớp, anh tự nhốt mình trong căn phòng âm u tự ngẫm xem mình đã làm gì sai để em bỏ đi.

Một lần anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bố và mẹ, phát hiện ra chính ông là người đã yêu cầu em ra đi nhưng anh vẫn không biết ông đã đưa em đi đâu. Anh không thể hỏi vì chắc chắn không nhận được câu trả lời và có thể sẽ càng khiến anh khó tìm được em. Anh thật sự không ngờ chính ông là người đã khiến cho cửa hàng của mẹ em bị mất giấy phép kinh doanh.

Chính ông đã dùng ảnh hưởng của mình để ngân hàng không gia hạn thêm cho khoản nợ của gia đình em cùng với việc cung cấp thông tin nhà em mất khả năng chi trả khi cửa hàng bị đóng cửa. Người em từng gọi là ân nhân đã dồn em vào đường cùng chỉ vì một mục đích duy nhất khiến em rời xa anh mãi mãi. Anh không có lời gì để nói ngoài xin lỗi em cùng gia đình. Anh chỉ còn biết nhờ mấy đứa bạn tìm tin tức về em.

Sáng hôm qua, một đứa bạn gọi cho anh bảo lên báo đọc. Anh vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhìn xuống cuối bài viết anh hiểu đó là em. Không bỏ lỡ cơ hội này anh liền gửi thư kèm ảnh của em đến tất cả những người quen biết bên đó. Em à! Em có tin điều kỳ diệu tồn tại trên đời này không? Lần đầu tiên khi em rời xa anh, anh đã rất buồn. Lúc đó có nhỏ bạn bói cho anh, nó bảo duyên chúng ta là “duyên tiền định”, anh cười và nghĩ nó chỉ muốn làm anh hết buồn. Nhưng nó lại bảo anh vào ngày Noel hãy ăn mặc thật đẹp và cầm theo một giỏ hoa để cho trái tim dẫn lối và anh sẽ gặp lại em. Đúng vậy, ngày hôm đó trái tim của anh đã dẫn dắt đến chỗ của em như một sự sắp đặt trước mà chính anh cũng không biết trước kịch bản.

Hôm nay, anh lại tìm thấy em. Chắc em cũng không ngờ cô bạn cùng phòng em lại là người bạn cấp hai của anh phải không? Anh vẫn thường xuyên nói chuyện với nó qua Skype, mấy lần nó muốn giới thiệu người bạn mới cho anh nhưng anh không có tâm chí đâu để kết thêm bạn. Phải chi anh đồng ý thì đã có thể tìm được em sớm hơn rồi. Anh không ngờ rằng em lại ở gần anh đến như thế.

Ngày mai, anh sẽ làm thủ tục visa sang bên đó. Có lẽ mất một tuần, cũng có thể là hai tuần, thậm chí một tháng, xin em đừng rời xa anh nữa, hãy đợi anh cho đến khi anh đến bên em. Thời gian qua không có em, anh đã phải chịu đựng rất nhiều. Anh hiểu được em quan trọng đối với anh như thế nào. Anh không thể sống thiếu em. Em từng hỏi anh: “10 năm nữa anh còn yêu em không”. Ngay bây giờ, ngay lúc này và kể cả 20 năm nữa, anh xin tự tin trả lời: “Anh sẽ mãi yêu em”. Hãy tin và đừng rời xa anh nữa.

Thái Hùng
      
      

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Quyền hạn của bạn

Bạn không có quyền trả lời bài viết
free counters



  • Đoàn Ngọc Khánh

    mobile phone 098 376 5575


    Đỗ Quang Thảo

    mobile phone 090 301 9666


    Nguyễn Văn Của

    mobile phone 090 372 1401


    IP address signature
    Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất