Trong nhiều năm, các nhà nghiên cứu, chính trị gia và những người lập dị đã dành nhiều thời gian để nói về nguồn gốc của sự xuống dốc từ từ của xã hội. Truyện tranh và báo lá cải làm thui chột trí não con người, tivi là mảnh đất rộng lớn cằn cỗi, internet làm phân tán lung lạc các giác quan của chúng ta và giờ đây, khi những vấn đề đó trở nên ngày một trực diện hơn, nhà di truyền học Gerald Crabtree thuộc đại học Stanford đã lên tiếng về việc chúng ta đang tự giết chết sự nhận thức và làm phá vỡ sự ổn định cảm xúc của chính mình.
Những nhà di truyền học Stanford cho rằng trí thông minh của con người rất mong manh, trừ phi, các thành phần của nó – một nhóm theo Crabtree ước tính có khoảng 2000 - 5000 gen – được lựa chọn kỹ càng trong cộng đồng, nếu không sự tích tụ các đột biến có hại từ đời này sang đời khác sẽ diệt vong chúng ta. Theo tính toán của ông, chúng ta đang trong quá trình biến chuyển não bộ kể từ khi khám phá ra nền nông nghiệp và bắt đầu hình thành nên xã hội định canh định cư.

Theo nhiều nhà khoa học khác, lý thuyết này có quá nhiều lỗ hổng. Không hề có mối liên kết cụ thể nào về sự quy định của bộ máy di truyền với các tác động từ môi trường bên ngoài, thêm vào đó, việc thiếu đi tính bằng chứng cũng như các đặc tính có thể được chứng minh, giả thuyết này thậm chí được cho là một trò đùa không hơn không kém.

Đột biến, thoái hóa và những luận điểm khoa học
Mặc dù khẳng định rằng, những ý tưởng của mình chủ yếu lấy nền tảng từ nhân chủng học và sinh lý thần kinh, tuy nhiên, cơ sở của Crabtree chủ yếu đặt trọng tâm vào mặt di truyền.
Chúng ta đều biết rằng Gene là những mảnh vụn AND thực hiện những chức năng mang tính chất sinh mệnh trong việc xây dựng nên một cỗ máy hoàn chỉnh mang tên “con người”. Khái niệm Gene còn bao hàm cả việc lưu truyền chính bản thân nó qua nhiều thế hệ. Mỗi loại gene được tạo thành từ các phần tử nhỏ hơn gọi là Allele. Một gene quy định chiều cao có thể được dịch mã thành biểu hiện cao hoặc thấp. Chúng ta được thừa hưởng bộ gene của mình một nửa từ cha và một nửa từ mẹ, và các Allele trội sẽ biểu hiện ra thành những đặc điểm bên ngoài: lông mày đen, mắt đen, da vàng…

Dựa vào những nghiên cứu trên các khiếm khuyết về trí óc có liên kết với gene trên nhiễm sắc thể X, Crabtree ước tính rằng có ít nhất 10% gene thuộc bộ máy di truyền của con người tham gia vào việc tạo thành trí thông minh, và mỗi một thành phần đơn lẻ trong đó đều có vai trò vô cùng quan trọng trong việc hình thành nên tư duy và cảm xúc. Trí tuệ, theo luận điểm của Crabtree, là chỉ là một lá bài trong bộ bài di truyền, và một đột biến tệ hại trong chỉ một gene có thể làm sụp đổ cả một cơ thể, hoặc có thể là cả một thế hệ.

Một cách ngắn gọn, chúng ta đang tạo ra một môi trường ngày càng “dễ thở” hơn, chúng ta đang phản kháng lại động lực chọn lọc tự nhiên, và vô hình chung, điều này đã làm cho các đột biến có hại – trong đó có những đột biến liên quan đến việc làm sa sút trí tuệ, ngày một nhân lên trong cộng đồng. Nửa triệu năm trước – bạn, một cá thể chậm chạp, ỉ lại và không có óc quan sát, sẽ nhanh chóng làm mồi cho sư tử chỉ trong một buổi đi săn. Giờ đây, bạn vẫn có thể yên bình tận hưởng sự chăm sóc của xã hội và lưu truyền bộ não tai hại của mình đến các thế hệ sau.
Những tranh cãi vẫn tiếp diễn
Phe đối lập đã tập trung chỉ trích cách diễn giải, sự nghèo nàn về mặt bằng chứng và tính đáng tin cậy trong luận điểm của Crabtree. Họ cũng bất đồng với những kết quả trong các nghiên cứu về mặt di truyền, sinh lý thần kinh và nhân chủng học của ông.

Cũng có những ý kiến phản đối mạnh mẽ việc bài trừ vai trò của xã hội trong việc thúc đẩy sức mạnh của trí thông minh. Trên quan điểm của Crabtree, sự thuận tiện và thoải mái của xã hội hiện đại đã và đang tiếp tục làm thoái hóa trí tuệ của con người, nhưng nhiều học giả chỉ ra điều ngược lại. Môi trường hiện đại, thực chất chỉ tạo ra những thoải mái về mặt vật chất, nó góp phần loại bỏ những thao tác và suy nghĩ giản đơn, nhưng thay vào đó, lại tạo ra một môi trường chọn lọc gắt gao hơn rất nhiều về mặt tư duy phức tạp.

Quay trở lại quan điểm cho rằng, bộ não là một thực thể cực kỳ dễ bị tổn thương bởi các đột biến, đây cũng là một luận điểm chịu khá nhiều sự công kích. Crabtree cho rằng, những đột biến này không chỉ ảnh hưởng lên một vài cá thể, mà còn nhân rộng lên trong nhiều thế hệ. Nếu thực sự điều đó xảy ra, môi trường chúng ta đang sinh sống với vô vàn các tác nhân có thể gây ra đột biến sẽ sớm làm chúng ta phân hóa về mặt trí tuệ cực kỳ rõ rệt. Rõ ràng, mô hình trí tuệ mà Crabtree đề ra không những nhiều sơ hở về mặt lý thuyết, mà còn cực kỳ thiếu đi tính bằng chứng để tạo nên sức thuyết phục.

Rõ ràng, chỉ với một luận điểm này, bạn có thể dễ dàng kéo theo nhiều học giả thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau vào một cuộc tranh cãi với vô vàn những giả thiết và vô vàn những nghiên cứu có thể kéo dài đến hàng chục năm. Bộ não con người chưa bao giờ là một thứ giản đơn dễ hiểu, và rất có thể chúng ta sẽ còn phải mất nhiều năm tranh cãi nữa, trước khi có được cái nhìn thực sự minh bạch về nó.