
Nếu cho tôi lựa chọn, quả thực tôi không muốn có ngày lễ. Thà không có một ngày đặc biệt nào để người ta san sẻ sự quan tâm lẫn nhau ra 365 ngày trong năm, có lẽ tốt hơn hờ hững cả năm, thắm thiết được một ngày.
Tôi cần một người đàn ông biết cho tôi sự lãng mạn giản dị mỗi ngày, hơn là chỉ cần vung tiền trong chốc lát. Giữa thời buổi cái gì cũng sẵn, chỉ cần một cái click chuột là có người thay thế ta thể hiện tình cảm với ai đó. Quà thật, nhưng đôi khi tình “ảo”.
Phụ nữ cần gì trong ngày đặc biệt này, đàn ông đôi khi cũng mù mờ. Quà càng to, tình yêu càng lớn. Đó chỉ là cách nghĩ của những người phụ nữ thực dụng. Nhưng cũng có những người phụ nữ không còn mướt mát má phấn môi son, nhiều khi cầm bông hồng trên tay còn tần ngần nhẩm tính nó đáng giá bao nhiêu bó rau muống. Rõ khổ.

Khi phụ nữ rút cục cũng học được rằng người đàn ông bảnh bao hôm nay ôm hoa hồng đứng trước cửa nhà mình chưa chắc đã trở thành người đàn ông chịu nhặt rau cho vợ mỗi chiều, thì đàn ông đã nhanh chóng biến cô gái mình tốn bao công sức theo đuổi thành “mẹ sề” ở nhà, phần mình tiếp tục chinh phục những mục tiêu mới.
"Hồng nhung không nấu được thành canh, ruy băng sặc sỡ không buộc được chân người. Quà tặng rút cục cũng chỉ là vật vô tri khi lòng người vẫn là một ẩn số" |
Người đàn ông của tôi thuộc về phe thiểu số những người “ghét” 20.10. Mỗi khi nghe anh ấy cằn nhằn về xuất xứ không mấy ý nghĩa của ngày này và cái cách thiên hạ ồn ào lên vì nó, tôi chỉ cười.
Với tôi, thêm bớt một ngày lễ cũng chẳng hề gì, bởi ở bên người đàn ông này, ngày nào của tôi cũng là ngày đặc biệt. Tôi thường đùa, sự lãng mạn anh dành cho tôi như muối trắng, vừa quen thuộc vừa giản dị. Có thể ăn muối trắng hàng ngày không nhận ra sự tồn tại của nó, nhưng thiếu một bữa là thấy ngay sự khổ sở.
20.10, tôi không có hoa. Nhưng đôi găng tay dùng trong nhà bếp bị thủng, là anh thay cho tôi. Chân tôi lạnh khi giẫm xuống nền gạch hoa, là anh mua dép bắt tôi mang vào. Phụ nữ, như tôi, có lẽ luôn tình nguyện ăn muối trắng mỗi ngày. Nhưng đàn ông giản dị và sâu sắc như muối trắng, tiếc thay, thường chẳng có nhiều.
Nhưng dù sao… hôm nay vẫn là 20.10, tôi vẫn là phụ nữ, mà phụ nữ thì thường “phù phiếm”. Tôi vẫn mơ có một đóa hồng nhung trên bậc cửa sáng nay, dẫu nó chẳng nấu được thành canh…