Change background image
LOVE quotion

Bắt đầu từ 4.53' thứ Hai ngày 17/10/2011


You are not connected. Please login or register

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 2 trang]

Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

First topic message reminder :

Tuyển tập các bài viết trong sách "Sao trong mắt Lê Hoàng" cùng một số bài khác trong blog "Ngòi bút Lê Hoàng" về những người nổi tiếng trong giới showbiz và về chính ông - đạo diễn, biên kịch, nhà báo Lê Hoàng:
1. Lý Nhã Kỳ xinh đẹp, sexy và mánh khóe!
2. Ngọc Diệp như con chích choè tung đuôi tứ phía
3. Không ngạc nhiên nếu báo đưa tin Mai Khôi giết người
4. Ngọc Trinh - hoa hậu nói là phải tin thôi!
5. Cạnh Khánh Thy, Lê Hoàng thành gã trai bèo nhèo
6. Thủy Tiên không để cho xã hội kịp thở
7. Lê Cát Trọng Lý có 'ba vòng to đùng'
8. Một nửa số con gái Sài Gòn yêu Midu
9. Đám cưới Xuân Lan khiến mấy chục đại gia nhảy cầu
10. Phương Thanh đánh nhau trên vỉa hè
11. Cái gì Lê Minh Sơn cũng quy về sex một cách cực kỳ tài năng
12. Đại Nghĩa là một diễn viên gần như vĩ đại
13. Minh Nhí sắm 'Mẹc' đầu tiên trong giới nghệ sĩ
14. Nếu có bộ phim về mình, Việt Trinh sẽ không đóng nổi vì quá phức tạp
15. Có thời, Hiền Thục là nữ hoàng của các event
16. Chân dung kỳ quặc về diễn viên Hiếu Hiền trong mắt Lê Hoàng
17. Đi cùng Thanh Lan và Đơn Dương, bộ dạng tôi chẳng ra gì
18. Nhờ Phi Thanh Vân chém nhà báo, chắc cô cũng làm
19. Lê Khanh đi guốc trong bụng tôi
20. Phác thảo chân dung Thanh Thủy: Thủy "còi" một cõi đi về
21. Hãy cẩn thận khi tranh luận với Phan Thị Vàng Anh
22. Huy Khánh thơm như bắp rang bơ... hút gái đẹp
23. Lê Hoàng trổ bút ‘nắn nót’ Phú Quang
24. Mít Tơ Đàm (Đàm Vĩnh Hưng) trong mắt Lê Hoàng
25. Tùng Điên (họa sĩ Hoàng Hà Tùng)
26. Quyền Linh trong mắt Lê Hoàng
27. Những “bi hài kịch” mang tên Lương Mạnh Hải
28. Dũng Khùng (Nguyễn Quang Dũng) – Lờ đờ như kẻ cướp
29. Vũ Ngọc Đãng: Con nai giả con nai già
30. Cát Phượng: 19% là giang hồ
31. Hữu Châu: Nhiều dây leo và có ma
32. Đình Toàn: Người già rất trẻ & người trẻ rất già
33. Siu Black: Đại bàng đơn độc
34. Chí Anh: Vừa là giáo sư, vừa là công nhân khiêu vũ
35. Trần Ly Ly: Nhìn đâu cũng thấy múa
36. Lê Hoàng: “Ngu mới làm giám khảo”

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Sao_tr10
---------------------------
Giới thiệu về Tác giả - Tác phẩm:
      

Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Tùng Điên

Đã một thời, hễ nghệ sĩ Sài Gòn từ Bắc trở về Nam, nách trái cắp bánh cốm, thì nách phải cắp cục gì dài dài. Hỏi ra đó là tranh Hoàng Hà Tùng.

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 10051110

Nếu bạn tới Hà Nội, và tóm lấy một kẻ có chút liên quan đến văn hóa văn nghệ, hỏi:
- Ai nổi tiếng nhất vùng này?
Thế nào cũng được nghe trả lời:
- Dạ thưa, cụ Rùa!
Sau đó hỏi tiếp:
- Kẻ nào đẹp trai nhất?
Nhất định sẽ được trình bày:
- Thưa, đạo diễn Bùi Thạc Chuyên!
Tiếp theo là câu hỏi cuối cùng:
- Ai điên nhất thủ đô?
- Dạ thưa, Hoàng Hà Tùng!

Vậy Hoàng Hà Tùng là ai? Một doanh nhân? Một lái xe ôm? Một giáo sư hay một tên buôn ma túy?
Tất cả đều sai, đó là họa sĩ Hoàng Hà Tùng.

Đấy là nói một cách trịnh trọng, mà xưa nay người ta hay nói một cách trịnh trọng trong hai sự kiện quan trọng nhất của đời người: Đám cưới và đám tang.

Đám tang Tùng chắc phải cả trăm năm nữa thiên hạ mới hy vọng chứng kiến vì anh rất khỏe, còn đám cưới đã trở thành huyền thoại.

Tại sao huyền thoại? Tại vì phái đoàn nhà trai đi qua nhà gái một cách hùng hổ, do một họa sĩ đàn anh cầm đầu, với khẩu hiệu đưa cho cô dâu “Cưới hay là chết” (chứ không phải “Cưới ngay kẻo lỡ”). Và mẹ vợ có hai lần choáng váng, một là khi nhìn thấy phù rể Bùi Thạc Chuyên, hai là khi nhìn thấy Hoàng Hà Tùng. Hai vẻ đẹp đó quá xung đột, quá khác nhau, đều tuyệt mỹ cả.

Nhưng tất nhiên, làm nghệ sĩ chả ai nổi nhờ đám cưới, cũng chả ai nổi nhờ ly dị. Họa sĩ Hoàng Hà Tùng nổi về vẽ tranh.

Về tranh của Tùng hiện nay có hai luồng dư luận dữ dội. Một phe bảo rằng không có giá trị hơn giấy gói hàng. Một phe tin chắc đấy là những sản phẩm kiểu Picasso. Phe nào cũng đông người nhưng hôm nay nhiều kẻ thì thầm là muốn giàu có hãy làm gấp hai việc: mua chứng khoán và mua tranh Hoàng Hà Tùng.

Tùng có ngoại hình và tác phong cực kỳ giống một thiên tài. Anh vừa để râu, vừa có tóc bạc vừa hói lại vừa bù xù. Anh uống rượu nhiều, tắm giặt ít và có khả năng sáng tác lung tung. Lung tung là thế nào? Nếu Picasso có thể vẽ lên nắp thùng, lên vỏ bao thuốc lá thì Tùng có thể vẽ trong lúc say, trong một dịp tạt qua nhà ai đó hoặc trong một đêm vạ vật ở những địa điểm khả nghi. Nếu Huế giỏi về màu tím, Thanh Bình giỏi về màu trắng, Lưu Trọng Lư giỏi về màu vàng có con nai thì Hoàng Hà Tùng giỏi về màu đỏ.

Tùng Điên là một kẻ uống nhiều. Gần như một trăm phần trăm cú điện thoại anh gọi cho bạn bè được thực hiện khi đang ngồi cạnh chai rượu. Mở máy lên là thấy “tao đang uống với…” chứ chả khi nào “tao đang thảo luận với, tao đang nghiên cứu với hoặc tao đang tính toán với…”. Nếu có kẻ nào khoe “tao đang đứng trong triển lãm với…” thì kẻ đó không phải Hoàng Hà Tùng.

Tùng Điên là một đứa chơi nhiều. Anh rất hay lò mò ở các tỉnh và hay đến những địa điểm nói ra đã sởn da gà. Rất nhiều lúc đang uống với anh, bỗng anh đi ra ngoài, 15 phút sau gọi lại thì đang ở trong xe hơi chạy ra biển. Mà biển thì ai chả biết, có san hô, có cát vàng, có dã tràng, có thủy cung và có nàng tiên cá.

Đã một thời, hễ nghệ sĩ Sài Gòn từ Bắc trở về Nam, nách trái cắp bánh cốm, thì nách phải cắp cục gì dài dài. Hỏi ra đó là tranh Hoàng Hà Tùng. Anh tặng lung tung khắp cả nước. Nhưng gần đây anh đã tỉnh ra, anh không tặng nữa, mà bán rẻ. Rẻ là bao nhiêu? Như trên đã nói, tranh của Hoàng Hà Tùng là một ẩn số. Chỉ những kẻ nhanh trí, có niềm tin vào sức mạnh sâu xa của nghệ thuật và có hy vọng đổi đời một cách bất ngờ mới thu thập tranh của Tùng Điên.

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Hoangh10

Họa sĩ Hoàng Hà Tùng - Minh họa: Nha Đam (Đẹp Online)

Tùng Điên có thời kỳ vẽ như điên. Anh là tác giả của bức tranh sơn mài lớn nhất Việt Nam, theo lời anh tự xếp hạng. Để vẽ nó, Tùng dùng hết một trăm mét khối gỗ, hai ngàn ký sơn, ba chục ký vàng bạc nguyên chất và một giọt mồ hôi, năm ngàn lít rượu. Bức tranh ấy không bao giờ trưng bày toàn bộ vì chả lẽ vì tranh người ta lại xây một bức tường, do đó nó vẫn rải rác trong các tụ điểm văn hóa, khúc nọ khúc kia. Theo Tùng, cứ mang tranh anh ra, cưa mảnh nào thì mảnh ấy cũng hoàn chỉnh.

Do đó, toàn thế giới sẽ chỉ mình Tùng bán tranh như… bán vải. Có nghĩa là ở chợ tranh, anh cầm cái cưa, thiên hạ mang tiền đến, tùy tiền ít tiền nhiều mà anh cắt cho mảnh tranh to hay nhỏ. Kỳ lạ là mảnh nào cũng có bố cục hoàn chỉnh. Đấy là bà con đồn thế chứ tôi không tin vì Tùng có khả năng hoặc bán hai triệu đô hoặc mang tranh chất thành ván lát tường, chứ không bán lẻ.

Tùng còn hay làm họa sĩ trang trí sân khấu. Mở màn ra, nếu cái gì như sắp đè chết diễn viên, như đâm vào tim khán giả và như những mảng vỡ được khâu lại với nhau bằng chỉ tơ tằm thì đó đích thị là trang trí của Hoàng Hà Tùng. Nếu phim có cấm trẻ em dưới 16 tuổi thì trang trí của Tùng nhiều khi cấm giám khảo trên 50 tuổi vì xem nhiều có thể gặp ác mộng.

Chữ Tùng Điên luôn khuyên dùng là chữ “tao”. Đến lúc chết, có thể bạn bè anh không nghe được anh nói “tớ”, càng không hy vọng gì nghe anh xưng “tiểu đệ” hoặc “mình”, cũng chưa khi nào thấy Tùng gọi ai là “ngài”.

Tùng Điên đặc biệt giỏi khi vẽ chân dung Điên. Nếu bạn đang trầm tư, đang có tâm trạng sâu lắng, lãng mạn hoặc thổn thức thì chớ mời Tùng vẽ. Anh sẽ vẽ làm cho bạn nom như con gà luộc. Nhưng nếu bạn đang căm thù, đang hốt hoảng, đang muốn chém ai đó, hoặc đang tan nát cõi lòng thì phải để Tùng miêu tả gấp, nét mặt của bạn sẽ được khắc họa như một ánh sao băng. Nhạc sĩ Thanh Tùng có một bức chân dung do Hoàng Hà Tùng sáng tác. Mỗi lần nhìn vào đó, nhạc sĩ lại bảo anh sợ cả chính mình.

Ở Tùng Điên có một cái gì rất Hà Nội. Bừa bãi một tí, chân thành một tí, lăng nhăng một tí, huyên thuyên một tí, nghĩa hiệp một tí và thực dụng một tí. Nếu như Từ Hải “gươm đàn nửa gánh, non sông một chèo” thì Hoàng Hà Tùng giá vẽ bên nách trái, chai rượu bên nách phải, em út trong túi quần, vợ con trên đầu, còn túi tiền nhét trong bít tất (lưu ý: bít tất không giặt thường xuyên).

Ra Hà Nội gặp cụ Rùa mà không gặp Tùng Điên thì coi như đã phí tiền vé!




Đọc thêm Lý Nhã Kỳ, Ngọc Diệp, Mai Khôi, Ngọc Trinh, Khánh Thy, Thủy Tiên, Lê Cát Trọng Lý, Midu (Mỹ Dung), Xuân Lan, Phương Thanh, Lê Minh Sơn, Đại Nghĩa, Minh Nhí, Việt Trinh, Hiền Thục, Hiếu Hiền, Đơn Dương, Phi Thanh Vân, Lê Khanh, Thanh Thủy, Phan Thị Vàng Anh, Huy Khánh, Phú Quang, Đàm Vĩnh Hưng, Quyền Linh, Lương Mạnh Hải, Nguyễn Quang Dũng, Vũ Ngọc ĐãngLê Hoàng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Quyền Linh trong mắt Lê Hoàng

Bây giờ mà gặp Quyền Linh, người ta cứ tưởng là một Đức ông, quần anh phẳng phiu, áo anh phẳng phiu, tóc anh phẳng phiu, giày anh phẳng phiu và răng anh đương nhiên cũng vừa trắng bóng vừa phẳng phiu.

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Ql191110

...Quyền Linh là một nghệ sĩ từ nông dân mà ra, sau đó từ nông dân mà lên. Điều khôn khéo, cũng là điều vĩ đại của anh là nhanh chóng phát hiện ra phải trung thành với sự nông dân đó, trong khi kẻ khác, hễ có cơ hội, vội vã chối bỏ.

Ai cũng có thể đẹp trong comple và cà vạt. Nhưng chả ai đẹp bằng Quyền Linh trong áo bà ba, quần xắn ống thấp ống cao. Với trang phục này, với chương trình "Vượt lên chính mình", Quyền Linh như một cỗ xe tăng, lừ lừ đi vào nghệ thuật đè nát mọi thứ trên đường.

Không nghệ sĩ nào dễ gần hơn Quyền Linh. Bất cứ trò gì anh cũng có khả năng tham gia, kể cả những trò tuyệt mật. Khéo cả miền Tây Nam bộ đã uống rượu với anh, và khéo toàn bộ nông dân ở đấy đều đã hứa gả con gái cho anh, rất lâu sau mới hối hận.

Quyền Linh có tài biến mọi sự ngớ ngẩn thành dễ thương và mọi sự dễ thương thành ngơ ngác. Anh có khả năng đeo cà vạt, hoặc... đeo quần đùi, mặc cà vạt mà vẫn không lố bịch. Mọi thứ vào tay anh tự nhiên toát ra vẻ hồn nhiên đến sững sờ.

Tôi quen Quyền Linh gần hai chục năm. Thời đó anh đẹp trai hơn nhưng vẻ ngây thơ thì y nguyên. Trong bộ phim vĩ đại của tôi, có tên Trái tim chó sói Quyền Linh đóng vai một nhân vật đeo mặt nạ chả nhìn thấy chân dung đâu. Đến khi mặt nạ rơi ra, anh bị Mỹ Duyên đập một cú như trời giáng, ngã lăn xuống chết.

Đó là vai diễn lớn nhất mà anh và tôi hợp tác cùng nhau. Và đấy cũng là vai đầu tiên của Quyền Linh trong điện ảnh. Bằng cái chết của mình, Quyền Linh đã làm điện ảnh sang một trang mới, chứa đầy hứa hẹn. Có thể nói không ngoa, rất nhiều thứ sống lại từ cái chết của anh.

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Ql291110

Trong liên hoan phim Việt Nam tổ chức tại Hà Nội, Quyền Linh ở khách sạn Bảo Sơn. Hình như đây là lần đầu tiên anh ở một khách sạn danh giá như thế. Anh bèn đĩnh đạc xuống nhà ăn, truyền mang gấp một chén chè sen để dùng cho thơm miệng. Cung nữ thành kính dâng lên. Dùng xong, hóa đơn thanh toán gần chục đôla, Quyền Linh lăn ra chết lần thứ hai, mặc dù cái chết này chả liên quan gì tới nghệ thuật.

Chưa hết, sau khi phát hiện ra giá giặt ủi ở khách sạn toàn đôla, loại tiền mà anh ghét nhất do ít khi nhìn thấy, Quyền Linh quyết định và suy nghĩ: Nếu nông dân tự cày cấy thì tại sao ta không tự giặt là. Giặt thì đơn giản, đã có lavabô, còn là thì cả phòng chỉ có mỗi ổ cắm điện trong toilet. Vậy là Quyền Linh hăng hái cắm bản ủi vào đó, còn đồ ủi thì... trải lên nắp bàn cầu. Cái nắp ấy bằng nhựa (giống như phim nhựa) và nó chảy ra. Đến lượt khách sạn lăn ra chết.

Ngày nay, nếu du khách tham quan khách sạn Bảo Sơn, sẽ được ban giám đốc đưa vào căn phòng có Quyền Linh gây án. Chỗ đó để một bảng chữ vàng "Nghệ sĩ nhân dân Quyền Linh đã làm cháy ở đây". Giá thuê phòng lịch sử ấy là 1.000 đôla một đêm mà luôn luôn kín chỗ. Nhiều thiếu nữ chỉ mong vào đấy một lần rồi chết cũng cam.

“Truyền thuyết” về Quyền Linh thì nhiều lắm. Bạn bè anh, ai cũng sở hữu ít nhất vài chuyện, mà có cái, nếu tiết lộ, sẽ khiến nửa Sài Gòn bàng hoàng, còn nửa kia run lên vì sợ hãi. Nhưng không phải như thế không là Quyền Linh.

Còn lâu Quyền Linh mới là một nghệ sĩ hoàn hảo. Anh hư gấp một trăm lần Lê Hoàng mặc dù chỉ thông minh hơn gấp mười lần. Nhưng trùm lên tất cả, Quyền Linh quá dễ thương. Đến mức anh xây nhà xong, anh cố tình đi vắng và mở cửa cho trộm vào. Khi trộm chỉ vào có ba lần, anh sốt ruột!

Nếu phim Việt Nam được giải Oscar, khi đọc tên, có một nghệ sĩ vác cuốc, quấn khăn rằn, quần xắn tới đầu gối nhưng lại đeo cà vạt bước lên nhận, tôi cam đoan đó chính là Quyền Linh, và tôi biết ngày ấy không còn xa nữa.



Đọc thêm Lý Nhã Kỳ, Ngọc Diệp, Mai Khôi, Ngọc Trinh, Khánh Thy, Thủy Tiên, Lê Cát Trọng Lý, Midu (Mỹ Dung), Xuân Lan, Phương Thanh, Lê Minh Sơn, Đại Nghĩa, Minh Nhí, Việt Trinh, Hiền Thục, Hiếu Hiền, Đơn Dương, Phi Thanh Vân, Lê Khanh, Thanh Thủy, Phan Thị Vàng Anh, Huy Khánh, Phú Quang, Đàm Vĩnh Hưng, Hoàng Hà Tùng, Lương Mạnh Hải, Nguyễn Quang Dũng, Vũ Ngọc ĐãngLê Hoàng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Những “bi hài kịch” mang tên Lương Mạnh Hải

Khi người ta là võ sĩ quyền anh, người ta rất khó trở thành một ca sĩ. Khi là tiến sĩ, rất khó trở thành một ca sĩ. Khi là tiến sĩ, rất khó trở thành vô địch nhảy sào. Khi làm chim họa mi, chả còn hy vọng gì làm tắc kè. Khi thành châu chấu, chả lẽ còn làm heo rừng?

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 12900410

Điều rắc rối của Lương Mạnh Hải chính ở chỗ ấy. Anh vừa là diễn viên, vừa là giáo sư.

Tôi gặp Lương Mạnh Hải lần đầu tiên cách đây năm, sáu năm. Thời ấy, tôi hay mò tới tạp chí vĩ đại nơi Hải làm việc. Lý do là ở đó có rất nhiều cô xinh, nhiều đến nỗi có lần một cô hoa hậu vào đó chỉ được nhận làm quét dọn.

Cho nên tôi cực kỳ bất ngờ khi vào phòng Điện ảnh (tạp chí chia làm nhiều phòng, ví dụ như phòng áo tắm, phòng dạ hội, phòng đánh đập…) và nhìn thấy một chàng trai da trắng, môi đỏ, dáng như thư sinh, tóc đen láy, giọng nói du dương, đang ngồi cạnh chiếc máy vi tính tối tân: đó là Lương Mạnh Hải.

Về nước da trắng của Hải có khá nhiều giai thoại. Ở cơ quan anh, đã có lần một nữ đồng nghiệp nhìn vào má anh để chải đầu vì tưởng đó là tấm gương. Có lần Hải mặc áo ngắn tay, toàn thể phóng viên đều phải đeo kính đen khi bước vào phòng và đều hô lên: “Trắng gì mà trắng sáng thế?”. Một nhà quảng cáo nhanh nhẹn vồ lấy câu ấy để đưa vô giới thiệu xà phông, thu về mười triệu đô la.

Về cặp môi đỏ của Lương Mạnh Hải còn nhiều giai thoại hơn. Ở Sài Gòn, lúc gặp một cô gái mặc áo đỏ, bà con sẽ bảo áo cô ta màu cà chua hoặc màu môi Hải. Nếu đấy là chiếc áo mới, họ còn nhấn mạnh là màu môi Hải khi mới tắm xong. Thậm chí, một số bạn bè thân còn gọi đó là “quỷ đỏ” giống như gọi đội Man-chét-tơ.

Đấy là chưa kể hàm răng trắng như sữa của Hải. Một hãng làm kem đánh răng đã hứa đổi cho anh một ngàn chiếc răng vàng nếu Hải tặng răng cho họ. Nhưng Hải chưa đồng ý. Anh chỉ tặng răng cho những nữ sinh viên nghèo chăm học, vượt khó.

Tóm lại, khi mới bước vào căn phòng, vẻ đẹp trai của Hải khiến tôi nghẹt thở. Phần vì khâm phục, phần vì thất vọng do xưa nay tôi cứ chắc chắn chả ai đẹp hơn mình.

Tôi cau có và sợ hãi ngồi xuống, nộp cho Hải một bài báo. Hải đọc trong năm phút đã phát hiện ra tôi viết mười tám chỗ sai, hai mươi hai chỗ không rõ ràng và ba chỗ khả nghi.

Tôi ngượng quá và hoảng quá, vì biết rằng sự nghiệp viết báo bịp bợm của mình sắp tới lúc tàn.

Tôi bèn rụt rè đưa ra một lời đề nghị khiếm nhã: “Em ôi, em có muốn đóng phim không?”. Hải giương cặp mắt như hai hột nhãn đen bóng nhìn tôi kinh ngạc. Tôi bèn hăng hái gào lên: “Em phải đóng phim, em sinh ra để đóng phim. Em là thứ để nhân dân chiêm ngưỡng chứ không phải bị để phí phạm trong căn phòng dù tráng lệ này?”.

Hải chồm lên, nắm cổ áo tôi, dí vào tường, thét: “Anh nói gì?”. Tôi cố vùng vẫy, rồi cố sức thều thào trước khi ngất đi: “Em nên đóng phim. Em nên cứu vớt nền điện ảnh mà anh đã làm cho hư hỏng”.

Kết quả của cuộc gặp gỡ đầy bi tráng, đó là khoảng sáu tháng sau, Hải xuất hiện một cách hiên ngang trong tác phẩm bất hủ nhưng được đón nhận một cách bất công của tôi, có tên “Nữ tướng cướp”. Tuy anh chỉ có những mười phút, nhưng đó là mười phút bất tử.

Tiếp theo, cái gì xảy ra thì cả nước đã biết. Nào “Hồn Trương Ba”, nào “Tuyết nhiệt đới” và “Bỗng dưng muốn khóc”… Hải làm cho màn ảnh vỡ tan như bánh tráng dưới gầm xe hơi, và làm cho các nam tài tử Hàn Quốc trở nên thô kệch.

Bởi đã có một lần, đoàn đại biểu nam tài tử Hàn Quốc sang Việt Nam. Hội Điện ảnh cử Hải ra sân bay đón. Vừa nhìn thấy anh, đám tài tử Hàn Quốc xô nhau chạy ngược lên cầu thang, giục máy bay quay ngược trở lại. Họ tuyên bố nếu diễn viên Việt Nam đẹp như thế, tốt nhất họ nên về làm thợ quét vôi.

Điều rắc rối của Lương Mạnh Hải là anh có kiến thức và thông minh. Các nhà biên kịch của chúng ta thì cẩu thả, các nhà đạo diễn của chúng ta thì học qua loa, do hay đưa ra những hình tượng nhân vật lổn nhổn, những tính cách nhớ ngẩn học sáo mòn. Điều ấy đòi hỏi diễn viên muốn tiến xa phải nhắm mắt mà theo, đôi lúc còn phải nhắm cả mồm lẫn mũi. Hải không thế, anh được góp ý, tranh biện và sửa chữa. Anh khiến nhân vật trở thành có đầu trong khi rất nhiều người chỉ muốn có má hoặc… mông.

Hơn ai hết, Lương Mạnh Hải thấm thía nỗi bi kịch của một nghệ sĩ xuất thân từ trí thức. Anh không run sợ, mà quyết tâm biến nó thành hài kịch.

Lần gần đây nhất, tôi và Hải đi với nhau cùng một đám nghệ sĩ vào quán ăn khuya ở Vũng Tàu khi tham dự chương trình “Bước nhảy hoàn vũ”. Cả bọn kéo nhau vào quán, ầm ĩ gọi đồ ăn. Cô phục vụ hỏi mọi người ai cần dùng món gì, nhưng không hỏi Hải, dù đã xin chữ ký. Anh ngạc nhiên, cô cười đáp: “Em biết anh ăn cháo. Làm điện ảnh chỉ có ăn cháo mà thôi”.




Đọc thêm Lý Nhã Kỳ, Ngọc Diệp, Mai Khôi, Ngọc Trinh, Khánh Thy, Thủy Tiên, Lê Cát Trọng Lý, Midu (Mỹ Dung), Xuân Lan, Phương Thanh, Lê Minh Sơn, Đại Nghĩa, Minh Nhí, Việt Trinh, Hiền Thục, Hiếu Hiền, Đơn Dương, Phi Thanh Vân, Lê Khanh, Thanh Thủy, Phan Thị Vàng Anh, Huy Khánh, Phú Quang, Đàm Vĩnh Hưng, Hoàng Hà Tùng, Quyền Linh, Nguyễn Quang Dũng, Vũ Ngọc ĐãngLê Hoàng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Dũng Khùng – Lờ đờ như kẻ cướp

Tới giờ phút này, tôi cam đoan tất cả những ai đã gặp Dũng Khùng đều nhầm lẫn về anh. Họ tưởng anh dễ thương, tưởng anh hiền lành, họ tưởng anh xuề xòa, thậm chí đôi lúc họ tưởng anh lờ đờ. Thực ra, Dũng Khũng lờ đờ như kẻ cướp.

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Images12

Ai cũng nghĩ sai về Dũng, vì con người anh, từ thuở ấu thơ, đã toát ra vẻ “ông già Nam Bộ”. Không ai biết quần áo anh màu gì, không ai biết da anh màu gì và càng không ai biết răng anh màu gì.

Dũng Khùng nhà quê một cách thượng lưu. Anh dùng vi tính xách tay đời mới nhất, xem phim màn ảnh có chất lượng cao nhất, ngủ trong những khách sạn sang trọng nhất, quen với những cô gái đẹp nhất và ăn những món ăn sang nhất.

Anh chỉ khác thường ở chỗ anh coi sự sang trọng là điều giản dị, tự nhiên như hạt lúa, củ khoai, chả có gì phải ầm ĩ. Kẻ khác vào khách sạn năm sao có thể kể cho thiên hạ nghe đến nửa năm. Dũng Khùng vào đó rồi ra đó mà chả chút quan trọng gì, cứ như chui vào lều chăn vịt mà thôi.

Về khoản ăn chơi, Dũng Khùng đã “đắc đạo”. Anh không còn coi hưởng thụ là vấn đề, chỉ nhìn các thứ ấy như cây cỏ mà thôi. Cái quan trọng nhất của Dũng Khùng là sự ranh ma một cách hồn nhiên.

Nếu Vũ Ngọc Đãng ngây thơ ngơ ngác trong công việc thì Dũng Khùng ngây thơ nhưng là sự ngây thơ pha quái đản đến lạ kỳ. Nếu như toàn thế giới vào nhà hàng, gặp một con vịt quay bỏ vào mồm thì Dũng Khùng có khả năng gạt con vịt ra bỏ cái đĩa vào mồm.

Nếu toàn thể đàn ông gặp một cô hoa hậu tìm cách tán tỉnh sau đó hỏi cưới thì Dũng Khùng có khả năng đặt ngay vấn đề ly dị cô ta trước khi yêu.

Điều tuyệt vời của Dũng Khùng là luôn nhìn sự vật với một góc nhìn khác như trên đã nói, nên nếu chàng vào bảo tàng, chăm chú coi một bức tranh thì có khả năng chàng đang suy tính bức tranh ấy gói được mấy nắm xôi.

Từ đó suy ra, những tác phẩm của Dũng Khùng chỉ có hai số phận: hoặc nó làm bà con xô nhau co cẳng chạy, hoặc nó khiến bà con đánh nhau để giành mua. Một bộ phim được khen một tý, chê một tý, giải thưởng một tý thì chắc chắn không phải phim Dũng Khùng.

Về hình thể, tóc Dũng Khùng hoặc để dài tới ngang vai hoặc không có, thân hình Dũng Khùng hoặc gầy nhom hoặc phì nhiêu, quần áo Dũng Khùng hoặc bóng loáng hoặc nhầu nát. Không bao giờ có những thứ trung gian.

Nếu như Lê Hoàng bị cả thế giới căm ghét và biết rõ tại sao thì Dũng Khùng được cả thế giới yêu mà cũng không hiểu tại sao. Dũng Khùng chưa bao giờ cứu ai khỏi chết đuối, chưa bao giờ vì ai đấy chém người. Nhưng người ta luôn có cảm giác Dũng Khùng cái gì cũng sẵn sàng trao tặng, lỗi là tại bà con không hỏi mà thôi.

Điều tuyệt vời nữa ở Dũng Khùng là anh chả khi nào tranh chấp, rình mò, giành giật, không khi nào thấy anh tìm cách đến gần một dự án ngon hoặc một mối quan hệ ngon. Anh chả khi nào chứng minh là mình xứng đáng. Nếu Dũng Khùng trúng số độc đắc mười tỷ, chắc chắn anh cũng không reo mừng mà chỉ ngạc nhiên hỏi: “Ủa, vậy sao?”

Nếu có hai phe đánh nhau theo kiểu hai dòng họ của nhà Romeo – Juliet và mời Dũng Khùng hoà giải, thì cá chắc, chỉ cần năm phút sau, hai phe sẽ ôm chầm lấy nhau khóc. Và sau khi Dũng Khùng đi, hai phe lại đánh nhau tiếp, có khi còn nặng hơn xưa. Bởi Dũng Khùng chả hơi sức đâu mà phân tích. Anh chả quan tâm gì tới mọi bản chất vấn đề, và chỉ cần giải quyết hiện tượng. Anh không bao giờ có thể làm một nhà chính trị, và chẳng có nửa giây buồn về chuyện này.

Dũng Khùng cũng xa lạ với mọi thủ đoạn, mọi mánh khoé. Nếu chơi cờ, anh sẽ trở thành một đấu thủ cực dở vì anh chả buồn quan tâm tới những bước đi sai. Anh cứ thản nhiên xơi từng bước một.

Đằng sau vẻ ngoài xoàng xĩnh, Dũng Khùng có sự sang trọng khủng khiếp. Anh có thể mặc một chiếc quần zin bạc phếch giá ba xu nhưng bên trong là một chiếc quần đùi mạ vàng hoặc một áo may ô có nạm kim cương. Cả thế giới tưởng anh không uống rượu, thật ra là anh không uống rượu giả, thế thôi.

Điều Dũng Khùng chán nhất là sự đẹp giống nhau hoặc sự xấu giống nhau. Anh luôn luôn trộn hai thứ ấy với một tỉ lệ chỉ mình anh hiểu cho bà con xơi và làm cho nửa nhân loại đi cấp cứu, nửa nhân loại kia ngất ngây nhưng bọn ngất ngây luôn là bọn trả tiền, trong khi lũ bị cấp cứu cùng lắm chỉ tặng lời khen. Dũng Khùng thâm sâu ở chỗ đó.

Khác với Nguyễn Tranh, nhiều lúc chẳng hiểu mình ăn gì, khác với Vũ Ngọc Đãng ăn gì cũng xúc động và khác với Lê Hoàng ăn gì cũng khả nghi, Dũng Khùng ngồi vào mâm, gắp một miếng bé tý bỏ vào mồm rồi sau đó không ăn, nhưng thực ra miếng ấy là miếng ngon nhất mà có đứa nào hiểu đâu.

Nếu rất nhiều nghệ sỹ cư xử như quạ, luôn bay lượn thấy mồi ở đâu nhào xuống vồ thì Dũng Khùng cư xử như đại bàng, đứng lim dim chờ mồi tự nó bay lên.




Đọc thêm Lý Nhã Kỳ, Ngọc Diệp, Mai Khôi, Ngọc Trinh, Khánh Thy, Thủy Tiên, Lê Cát Trọng Lý, Midu (Mỹ Dung), Xuân Lan, Phương Thanh, Lê Minh Sơn, Đại Nghĩa, Minh Nhí, Việt Trinh, Hiền Thục, Hiếu Hiền, Đơn Dương, Phi Thanh Vân, Lê Khanh, Thanh Thủy, Phan Thị Vàng Anh, Huy Khánh, Phú Quang, Đàm Vĩnh Hưng, Hoàng Hà Tùng, Quyền Linh, Lương Mạnh Hải, Vũ Ngọc ĐãngLê Hoàng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Vũ Ngọc Đãng: Con nai giả con nai già

Tôi biết Đãng có tài từ khi phát hiện ra anh có nhiều điểm giống tôi. Cả hai đều không thuốc lá, không rượu chè, không bài bạc, gái gú cũng gần như không. Nhưng hai thiên tài cũng có nhiều điểm khác nhau, Đãng mê động vật như thỏ, heo, chuột và đưa chúng lên màn ảnh. Tôi cũng mê nhưng đưa lên đĩa.

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 8-anh-10

Đến giờ phút này, hình như chả ai biết Đãng ở đâu, sống với ai và không sống với ai. Anh chỉ có một cái số di động là hết. Sẽ chả có gì ngạc nhiên nếu một ngày kia ta gặp Vũ Ngọc Đãng trong hang đá hoặc trong khách sạn năm sao vì anh có đầy đủ phẩm chất để “quàu” hai chỗ đó.

Tất cả các đạo diễn nổi tiếng, ngay từ khi đi học, phải lóe lên một cái gì quái đản. Tôi nghĩ thế và tin chắc thế. Nghề đạo diễn không phải nghề chủ nhà băng, có thể đi từ không xu đến tỷ phú. Đạo diễn cần tín hiệu.

Tín hiệu đầu tiên hồi Đãng còn sinh viên là anh mê chụp ảnh. Chả phải do thích nghiên cứu các kiểu tạo hình, mà do hồi đó chụp hình sống được. Anh thường “đè” bạn bè ra chụp, rồi bán cho các tạp chí sau đó đi ba bốn lượt mới lấy được một lượt tiền. Cái tài thứ hai của Đãng là biết và thích điều khiển các con vật. Như chúng ta đã biết, động vật không thông minh (bằng chứng là chưa có con gì làm nghề đạo diễn trừ con người). Động vật không hiểu kịch bản, không biết thế nào là chủ đề tư tưởng mặc dù chúng có nội tâm.

Điều khiển động vật cực kỳ khó. Nước Pháp có đạo diễn Giăng Jac Hé-lô làm phim “Con gấu” còn Việt Nam có Vũ Ngọc Đãng làm phim “Chuột”. Sau khi Đãng thành công, nhiều kẻ ghen ghét mong có ngày anh dại dột làm phim “Cọp” và bị nó xơi.

Phim của Đãng giống như con người Đãng, tràn ngập sự trẻ con và ngây thơ (phim của tôi giống hệt con người tôi, tràn ngập sự ranh ma và quỷ quyệt). Đãng tin vào sự ngây thơ trong lòng người xem và quyết tâm khai thác nó đến cùng. Anh thật thông minh, vì nếu khai thác trí tuệ của khán giả, nó sẽ cạn kiệt nhanh.

Nhiều đạo diễn Việt Nam cũng biết ngây thơ trong sáng là một vùng đất béo bở, nhưng khi làm thất bại vì họ giả nai. Đãng không thế, anh chính là con nai giả con nai già.

Ưu điểm lớn nhất, tuyệt vời nhất của Vũ Ngọc Đãng là anh tin vào điều mình làm. Đôi khi tin đến mù quáng. Nhiều đạo diễn của chúng ta chả tin gì, chỉ tin mỗi thù lao.

Giống cô bán sách không biết chữ, Đãng có thể bán nhiều thứ mà anh không có. Anh tưởng tượng ra và thiên hạ vẫn mua. Toàn bộ bí quyết của người đạo diễn chính là chỗ đấy.

Theo tôi, Đãng yếu về kịch tính. Nhưng có lẽ anh chả quan tâm tới nó. Đối với Đãng, cái quan trọng nhất của nhân vật là tâm trạng. Phim của Đãng sẽ tuyệt trong các khúc chia tay, khúc tưởng nhớ, khúc nhìn nhau. Phim của Đãng sẽ chán trong các khúc giết nhau, đâm nhau hoặc chặt nhau ra làm nhiều mảnh. Nếu Đãng làm phim chiến tranh, quân ta không cần xông lên, chỉ cần tắm suối và hái hoa là quân địch đầu hàng.

Gần như tất cả các đạo diễn Việt Nam học trong nước đều không được đào tạo bài bản. Họ cũng mau chóng phát hiện ra Điện ảnh là một vùng đất hoang dã và cách xử sự như thợ săn là cách tiện lợi nhất. Các thợ này săn kinh phí nhà nước, săn danh tiếng qua những giải thưởng khả thi, săn diễn viên và săn chức vụ.

Vũ Ngọc Đãng không thế. Anh để các con vật săn mình, bắt mình về sau đó làm cho chúng khóc, khiến chúng thả anh ra. Quá trình ấy có bán vé.

Nhìn bề ngoài Đãng cực kỳ đẹp trai. Anh thường mở to cặp mắt đen láy, ngơ ngác nhìn xung quanh và hỏi “Tại sao vậy nhỉ?” Nếu Đãng bước vào một nhà băng, cầm cục tiền lên và vui vẻ hỏi cô thủ quỹ “Lấy được không?”, tôi tin chắc cô ta cũng gật đầu và đạo diễn Vũ Ngọc Đãng cũng bẽn lẽn mang ra!

Trong tất cả các phim anh tham dự với tư cách diễn viên, Đãng thường đóng vai kẻ cướp, và thường bị nạn nhân đánh đập dã man. Nhìn anh bị đánh khán giả thấy yêu (trong thực tế, nếu anh bị đánh, rất nhiều đạo diễn thấy mừng).

Thằng cha Vũ Ngọc Đãng còn giống thằng cha Lê Hoàng ở chỗ không buồn nghĩ đến giải Oscar. Hai đứa nhất trí dành niềm mơ mộng đó cho các đạo diễn lớn vốn nhan nhản ở nước mình, những đạo diễn mà mỗi bộ phim nghệ thuật mà người xem có nhiệm vụ phải học để hiểu, còn nếu cứ mãi mãi không hiểu thì chỉ nên tự trách mình. Đãng không cao quý thế. Anh tuyên bố làm phim cho nông dân xem và nếu nông dân đi xem có rủ theo phó nông dân anh cũng vui lòng.

Đãng còn có một điểm giống Trương Nghệ Mưu. Đạo diễn Trung Quốc này từng phát biểu “Những ai lấy tiền của kẻ khác để làm ra các tác phẩm thử nghiệm cho mình là vô đạo đức”. Một đạo diễn chân chính phải biết tùy vào kinh phí và mục đích của nhà sản xuất để chế tạo phim. Đãng biết tiêu tiền của kẻ khác, một phẩm chất khá hiếm hiện nay.

Nhưng cũng chớ tưởng Đãng dễ tính và phổi bò. Anh rất hay giận dỗi, thậm chí có thể giận dỗi mà chả hiểu vì sao. Đãng nhạy cảm ở nhiều khu vực, về lý thuyết là không cần nhạy cảm.

Nhìn toàn thể, Vũ Ngọc Đãng và các bạn bè anh như Nguyễn Tranh, Dũng Khùng, Nguyễn Nam… lập ra một nhóm làm phim thế hệ mới khác hẳn trước đây. Họ thực tế, nhưng không thực dụng. Họ thích tiền, nhưng không khi nào ăn bớt tiền, họ triết lý ít, đi dự hội thảo còn ít hơn. Họ thích khán giả chứ không thích những ai làm cha khán giả! Họ Nam Bộ.




Đọc thêm Lý Nhã Kỳ, Ngọc Diệp, Mai Khôi, Ngọc Trinh, Khánh Thy, Thủy Tiên, Lê Cát Trọng Lý, Midu (Mỹ Dung), Xuân Lan, Phương Thanh, Lê Minh Sơn, Đại Nghĩa, Minh Nhí, Việt Trinh, Hiền Thục, Hiếu Hiền, Đơn Dương, Phi Thanh Vân, Lê Khanh, Thanh Thủy, Phan Thị Vàng Anh, Huy Khánh, Phú Quang, Đàm Vĩnh Hưng, Hoàng Hà Tùng, Quyền Linh, Lương Mạnh Hải, Nguyễn Quang DũngLê Hoàng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Cát Phượng: 19% là giang hồ

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 13622710

Đối với bọn cướp, các cô gái trẻ bao giờ cũng là mồi ngon. Nhất là khi họ đi một mình giữa đêm khuya thanh vắng… Trừ trường hợp chúng gặp Cát Phượng.

Trong con người Cát Phượng, có một phần trăm là thiếu nữ. Tám mươi phần trăm là diễn viên. Mười chín phần trăm là giang hồ. Tôi gặp Cát Phượng đầu tiên cách đây đã mười bảy năm. Lúc ấy tôi làm phim Lương tâm bé nhỏ. Kể ra, một kẻ vô lương tâm như Lê Hoàng làm phim về lương tâm cũng đã lạ lùng. Lạ lùng hơn nữa là trong phim cần một thiếu nữ đóng vai y tá. Tôi mời Cát Phượng “xơi” vai này.

Khác với nhiều người dùng các mỹ từ như “nhập vai” hoặc “hợp vai”, Cát Phượng “xơi” vai như con cọp ngồi xơi con thỏ. Nàng, trong nháy mắt, nhai cả thịt lẫn xương. Nếu như nhiều người trở thành nghệ sĩ để giúp ích cho đời thì Cát Phượng không mỹ miều như vậy. Nàng làm tất cả công việc nặng nhọc ấy quần quật như bổ củi, có lúc vừa làm vừa hát, cũng có lúc vừa làm vừa chửi. Đa số vừa làm vừa nhai.

Rời Cà Mau lên Sài Gòn, Cát Phượng đi vào nghệ thuật như bà bán than đi vào cái chợ, vừa phải quát tháo vừa phải đấu đá và lau mồ hôi. Tất cả những gì có được ngày hôm nay, Cát Phượng đều phải chiến đấu theo nghĩa đen để giành được. Sau phim Lương tâm bé bỏng mà nàng đóng vai y tá hay đến nỗi bất cứ chàng trai nào gặp nàng cũng đều muốn ngã bệnh, tôi đến thăm Cát Phượng ở phòng trọ. Nàng ở cùng với Minh Nhí, Lý Hải, Dư Tố Hà và rất nhiều nghệ sĩ khác. Và nàng không hề hại đời một chàng trai nào.

Cát Phượng là một nữ nghệ sĩ vô cùng đặc biệt. Nàng hút thuốc lá cũng được, uống rượu cũng được, đánh nhau càng được nhưng lại thương người tha thiết. Nàng mặc váy đầm tuyệt đẹp, nhưng mặc quần soóc còn tuyệt đẹp hơn. Nàng chả ngại cắt tiết gà nhưng có khi không giẫm bẹp một con sâu.

Về tài chính thì Cát Phượng hỏng bét. Vừa buổi tối có một triệu đôla, đến sáng hôm sau nàng đã nhẵn túi mà chả hiểu mình đã mua cái gì. Cái gì Cát Phượng cũng từng mua và cái gì cũng từng bán. Nghe nói, đã có lần, nàng mua hẳn nửa Sài Gòn. Khi có tiền, vào cửa tiệm thời trang, Cát Phượng xòe bàn tay năm ngón ra, ngón nào chìa vào món gì thì nàng mua món đó. Khi có tiếng tăm (lắm lúc nổi hơn cả cồn) và có tiền bạc (chưa khi nào có nhiều) Cát Phượng lo lắng cho rất nhiều người. Nàng trở thành một cái đầu tàu kéo theo một dãy toa. Kéo hết ga này đến ga khác.

Hầu như chưa có vai diễn gì Cát Phượng chưa làm, từ gái giang hồ đến công chúa thiên nga. Hình như cũng chưa có sân khấu nào Cát Phượng chưa leo qua, từ rạp tỉnh lẻ tới nhà hát hạng sang bên Mỹ. Lúc sau này, nàng ở Mỹ còn nhiều hơn dân Mỹ ở nhà mình. Trong một đám cưới người bạn chung, tôi gặp Cát Phượng. Nàng cho biết định mua xe hơi để đưa con đi học. Tôi rất thán phục vì nàng nói tới xe hơi như nói tới mớ rau. Nhưng sau đó, lại nghe nói nàng mở hàng phở. Tôi chưa kịp tới ăn thì lại nghe nói Cát Phượng đã sống độc thân. Thiên hạ nghệ sĩ với khán giả, còn Cát Phượng nghệ sĩ với chính mình. Thế mới đáng ngưỡng mộ.

Đã lâu rồi tôi dị ứng với kịch Hà Nội. Theo tôi, các vở kịch ấy đầy những triết lý giả tạo oang oang. Cách đây cả chục năm, tôi đi xem một vở như thế, tới giờ giải lao đành phải về. Đi bộ bằng chân giữa đêm khuya, qua đường Lê Lợi rực rỡ ánh đèn có một hàng bún riêu có một cô gái cực kỳ xinh xắn đang ăn một mình. Nhìn kỹ hóa ra Cát Phượng. Trong khi thiên hạ làm nghệ thuật, nàng nhẹ nhàng xơi một bát bún khuya. Hình ảnh ấy đọng lại mãi mãi trong dạ dày và trong trái tim tôi.

Lê Hoàng



Đọc thêm Lý Nhã Kỳ, Ngọc Diệp, Mai Khôi, Ngọc Trinh, Khánh Thy, Thủy Tiên, Lê Cát Trọng Lý, Midu (Mỹ Dung), Xuân Lan, Phương Thanh, Lê Minh Sơn, Đại Nghĩa, Minh Nhí, Việt Trinh, Hiền Thục, Hiếu Hiền, Đơn Dương, Phi Thanh Vân, Lê Khanh, Thanh Thủy, Phan Thị Vàng Anh, Huy Khánh, Phú Quang, Đàm Vĩnh Hưng, Hoàng Hà Tùng, Quyền Linh, Lương Mạnh Hải, Nguyễn Quang DũngVũ Ngọc Đãng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Hữu Châu: Nhiều dây leo và có ma

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Huucha10

Trên đời có người sinh ra để người ta thương như Lam Trường, Siu Black, Xuân Lan; có người sinh ra để làm nhà vô địch như Lý Đức, Phạm Văn Mách; có người sinh ra để làm MC như Trấn Thành, Thanh Bạch; có người sinh ra để bị ghét như Lê Hoàng. Riêng Hữu Châu, anh sinh ra để đóng kịch.

Trong làng kịch Sài Gòn hiện nay, Hữu Châu như một cây đa. Mà bất cứ người dân Việt Nam nào cũng hiểu cây đa gồm có bốn yếu tố: to lớn, vững chắc, nhiều dây leo và có ma.

Độ to lớn của Hữu Châu thì khỏi phải bàn. Anh cao lừng lững, vai vuông, mắt sáng, lông mày rậm và đặc biệt là giọng nói sang sảng. Sang sảng đến mức, khi Hữu Châu cất tiếng, chim chóc ngừng bay, khán giả nín thở, cụ già say mê, em bé khiếp vía, thiếu nữ bàng hoàng. Truyền thuyết kể rằng có lần Hữu Châu độc thoại một đoạn dài trên sân khấu, thạch sùng trên trần nhà tê dại lắng nghe, đến mức nhiều con rơi bịch xuống sàn. Nếu điện ảnh hay sân khấu Việt Nam làm phim “Kiều” mà đạo diễn không chọn Hữu Châu đóng vai Từ Hải, tôi thề sẽ không xem vì như thế tác phẩm đã thất bại ngay từ lúc chưa ra đời.

Về phần dây leo thì khỏi nói. Nhiều lúc Hữu Châu vừa xuất hiện ở hậu trường, các diễn viên trẻ đã hô vang “Ông ngoại tới” – hô rầm rập, hô đồng loạt và hô với lòng kính yêu, cảm mến, ngưỡng mộ tới điên cuồng. Nếu bạn tới sân khấu kịch Idecaf và hỏi một nghệ sĩ đang làm gì thì họ thường bảo: “Đang tập vở Thành Lộc” hoặc “Đang tập vở Hữu Châu. Nghĩa là cái tên vở không quan trọng, vở nói gì không quan trọng, quan trọng là có “ông ngoại” hay “ông nội” là được rồi. Hữu Châu lừng lững che chở, che phủ đám đàn em một cách vừa dễ thương vừa gần gũi. Nhưng trên tất cả, mọi cử chỉ của anh đều toát ra vẻ sang trọng khiến thiên hạ phải thành kính rất lạ lùng.

Rất khó tả vẻ sang trọng của Hữu Châu nhưng theo Lê Hoàng, đó là điểm nổi bật nhất của anh. Điều kỳ diệu ở chỗ anh không đi giày đánh bóng, không thắt cà vạt, không bước xuống từ xe hơi đắt tiền, không đeo nhẫn kim cương, càng không cắp cặp da. Vẻ sang trọng của anh toát ra từ lời nói, cử chỉ và kiểu đứng, kiểu ngồi, kiểu ăn. Nếu Hữu Châu cầm một củ khoai lang lên và bóc, ta thấy giống một ông vua cầm thỏi vàng. Cũng là hộp cơm, có kẻ ăn như ăn vụng, còn Hữu Châu ăn như đang ngự dụng rất tài tình. Cái hay của Hữu Châu là anh luôn toát lên cái “thần” của một nghệ sĩ lớn, mang trong mình đầy đủ truyền thống và hiện đại. Anh rành rẽ các bộ môn nghệ thuật, quen biết tất cả giới nghệ sĩ cổ kim, hiểu sâu sắc tính cách Nam bộ. Anh địa phương tới tận cùng và toàn quốc tới chân răng.

Thêm một ưu điểm nữa của Hữu Châu là anh kín đáo như két sắt nhưng không phải két trống không mà là két chứa đầy vàng. Anh hầu như không trả lời phỏng vấn, không kể đang yêu ai, đang ghét ai hoặc sắp giết ai. Hữu Châu ở đâu, ở khách sạn năm sao hay căn hộ cao cấp, Hữu Châu đi xe đạp hay đi máy bay, sắp cưới ai và ly dị ai là những câu hỏi thời đại không khi nào được giải đáp.

Khả năng diễn xuất của Hữu Châu cũng kỳ lạ. Anh làm tất cả một cách  từ tốn, thấm thía, ngọt ngào. Với dáng vẻ khoan thai, cử chỉ chọn lọc, tác phong đĩnh đạc, hành động mạnh mẽ, Hữu Châu có thể làm cho sàn diễn nghiêng từ từ rồi đổ sập khi người xem đang nước mắt lưng tròng. Khi còn là một diễn viên trẻ, Hữu Châu cực kỳ dễ thương cho nên lúc trưởng thành, vẻ uy nghi của anh làm toàn bộ dân Sài Gòn kinh ngạc và khiến toàn bộ dân Hà Nội kinh hãi. Có thể nói, chỉ anh mới khiến cho sự nho nhã, uyển chuyển có dáng vẻ đường bệ và cao quý, vô tiền khoáng hậu.

Tôi nghe nói bên Anh quốc, những người đàn ông có nhiều đóng góp cho xã hội được nữ hoàng phong hiệp sĩ và gọi là “Ngài”. Nếu nữ hoàng có dịp sang Việt Nam, chắc bà sẽ vội vã phong cho Hữu Châu chức ấy và hân hạnh được vịn vào tay anh vì vẻ oai hùng của Hữu Châu đã từ lâu trở thành huyền thoại. Gọi anh là ngài chưa đủ, phải gọi “quý ngài” mới may ra!

Lê Hoàng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Đình Toàn: Người già rất trẻ & người trẻ rất già

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Dinh2010

Trong nghệ thuật có diễn viên già và cũng có diễn viên trẻ. Nhưng một diễn viên vừa già khọm vừa trẻ con thì tôi chỉ thấy có hai người làm được: Thành Lộc và Đình Toàn. Ngay cả ngoại hình của Đình Toàn cũng phù hợp với tính cách đấy: nhìn xa anh bé, nhìn gần anh cao, nhìn từ dưới lên anh trẻ, nhìn từ trên xuống anh già còn nhìn nghiêng anh nham hiểm.

Khả năng nham hiểm của Đình Toàn là vô tận. Đến mức xem phim “Khát vọng Thăng Long” khán giả chỉ thấy mình anh trong vai Lê Long Đĩnh vừa khóc vừa cười, vừa yêu thương vừa chém đầu người ta.

Không thể nhớ hết những gì Đình Toàn đã hiến dâng cho sân khấu, cho điện ảnh, cho ti vi và cho bản thân mình. Ông già đau khổ là anh, em bé đau khổ cũng là anh. Đình Toàn suốt ngày lăn lóc, vạ vật, chầu chực hoặc nằm “sải lai” ở các trường quay. Không quá chói lọi, không quá ồn ào nhưng nếu anh mà ra nước ngoài thì rất nhiều chương trình sụp đổ. Tôi không thể nhớ mình gặp Đình Toàn vào lúc nào. Càng không thể nhớ gặp lần cuối đã bao lâu. Đi liên hoan phim quốc tế là anh, diễn kịch thiếu nhi là anh, ăn cơm vỉa hè là anh và hỏi mua cũng như rao bán nhà chung cư vài tỷ cũng là anh.

Nếu bạn nhờ Đình Toàn làm việc gì thì việc ấy đã xong ngay từ khi giao. Anh tận tâm, cẩn thận, chân tình, kỹ lưỡng đến mức khiến bạn hối hận vì đã nhờ. Nếu được Đình Toàn nhờ một việc gì thì cũng liệu hồn, bạn có chết giữa chừng, Toàn cũng lôi bạn lên làm tiếp. Cần cù như một con ong và xông pha như một con chó sói, Đình Toàn ngày đêm cày xới mảnh đất văn hóa đến mức nát nhừ. Có cảm giác anh chôn một hũ vàng dưới sàn diễn và lúc nào cũng sợ đứa khác đào mất. Khác với nhiều nghệ sĩ hay kêu ca cuộc đời đáng chán, nghệ thuật đáng giận và mình đáng thương, Đình Toàn luôn cảm thấy văn hóa là một cái mỏ đáng phải đào, thậm chí đào càng kiệt sức càng vui.

Bất hạnh cho những ai chưa từng được xem Đình Toàn diễn trên sân khấu, đặc biệt là trẻ em. Chỉ sau khi xem Đình Toàn, trẻ con mới có được những ác mộng đúng nghĩa, người lớn mới có những nghi ngờ sâu sắc về bản thân mình. Khả năng biểu hiện sự vui mừng trong đau khổ, sự thơ ngây trong tính toán và sự chập chững pha nhanh nhẹn của Đình Toàn là vô tận. Người ta có thể chỉ là quạ, hoặc chỉ là gà con. Riêng Đình Toàn bao gồm cả hai thứ đấy.

Nhưng ngồi dưới ghế nhà hát chiêm ngưỡng Đình Toàn vẫn là đứa tầm thường. Muốn trở thành vĩ đại, phải được xem Đình Toàn trong phòng hóa trang. Nhân đây tôi xin nói, phòng hóa trang của sân khấu luôn là một vở kịch vô tận, táo bạo, ngẫu hứng, đầy cảm xúc và đầy lo âu, hồi hộp. Trong đấy có pha trò, có đòi nợ, có vay tiền, có hẹn nhau đi đám ma, có góp tiền sinh nhật, có chợ trời và có rất nhiều sex, kể cả sex trăm phần trăm còn sex từ bảy mươi trở lên là thường xuyên. Nếu có ai đó lén đặt máy quay phòng hóa trang rồi in ra đĩa, bảo đảm phim ấy đáng bị cấm phổ biến hơn “Bụi đời Chợ Lớn” rất nhiều.

Thả Đình Toàn vào phòng hóa trang sẽ chả khác gì thả viên sủi bọt vào ly nước lọc. Anh sẽ làm cho nó sôi lên sùng sục.

Nếu tất cả diễn viên đang im lặng bôi phấn vào mặt thì Đình Toàn lao vào sẽ bùng nổ lên ngay. Anh vừa mở hộp đồ vừa thông báo kẻ nào sắp chết, son môi ở đâu đang hạ giá, ngoài phố chỗ nào vừa đâm nhau và anh đoán được ngay trong phòng này ai ngày mai sẽ đi cấp cứu hoặc đứa nào cướp tiền của đứa nào. Cuộc sống qua ánh mắt, nụ cười và răng của Đình Toàn bỗng trở nên phong phú, sôi động, hấp dẫn nhiều cạm bẫy, rất đam mê.

Tất cả những thứ đó không phải do Đình Toàn nhiều chuyện, mà do anh quá ân cần với mọi người, quá náo nức xem người ta yêu hoặc hại nhau. Nếu giữa đêm bạn đi diễn phải về nhà một mình trong thành phố xa lạ, chỉ duy nhất Đình Toàn sẽ đưa bạn về và thề bảo vệ bạn đến cùng dù anh không có súng, không có dao cũng không biết võ. Thử hỏi cuộc đời bạn còn muốn gì hơn? Nếu bạn trong túi chỉ có vài chục đồng nhưng lại cương quyết muốn ăn một bữa cơm ngon, thì ngoài Đình Toàn không ai cho bạn nổi. Toàn sẽ chết vì chúng ta trong khi chúng ta chả dám sống vì Toàn. Chúng ta quá tệ!

Lê Hoàng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Siu Black – Đại bàng đơn độc

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Siu20b10

Người người cứ bảo nhau Siu Black là họa mi núi rừng. Nói như thế, theo Lê Hoàng, là không hiểu họa mi hoặc không hiểu Siu Black, hoặc chắc chắn không hiểu cả hai. Siu Black là đại bàng.

Ở đất nước Việt Nam này, không phải ai cũng có hân hạnh ngồi cạnh Siu Black mấy chục lần, mỗi lần vài tiếng đồng hồ, mỗi tiếng đồng hồ lại được nàng vung tay đập vài phát vào vai. Tôi là kẻ may mắn nằm trong số đó. Người người cứ bảo nhau Siu Black là họa mi núi rừng. Nói như thế, theo Lê Hoàng, là không hiểu họa mi hoặc không hiểu Siu Black, hoặc chắc chắn không hiểu cả hai. Siu Black là đại bàng.

Bởi vì chỉ có đại bàng mới có một thân hình hùng vĩ nhưng cực kỳ nhẹ nhàng. Xem chị Siu bay lên mà không thèm vỗ cánh trong “Bước nhảy hoàn vũ” ta sẽ nhận thức sâu sắc được điều này. Chỉ trong màn biểu diễn ba phút, Siu Black có tới cả chục lần phóng vụt lên trời, chao nghiêng, xuyên mây rồi đâm trở xuống. Chỉ đại bàng mới có đôi cánh hùng vĩ, xòe ra che cả ánh trăng như những ai từng nếm thử đều biết, đôi cánh tay chị Siu vừa to, vừa nặng nhưng lại được vung lên một cách hào sảng, làm khiếp vía muôn loài kể cả dưới đất lẫn trên không.

Chỉ đại bàng mới có đôi mắt rực lửa, nhìn xuyên qua cây cỏ, nhìn thấu mọi sinh linh nhưng chả khi nào nhìn vào mình. Đôi mắt của chị Siu y chang. Nó tròn xoe, lóng lánh, hình như cả thế kỷ cũng không hề chớp, chiếu vào ai là kẻ đó rúm lại như gà con. Người ta đồn khi làm giám khảo, chị Siu nhìn thí sinh nào là thí sinh ấy tức khắc cất tiếng hát vì có cảm giác chậm một giây sẽ lìa đời. Nhưng trùm lên tất cả thì đại bàng tuy oai hùng, tuy dữ dội mà nhân hậu. Chỉ có quạ mới bắt gà con, đại bàng toàn bắt chồn, cáo hoặc chó sói. Nếu nhìn thấy gà, đại bàng cười, quay đi và vẫy đuôi.

Người ta nói Siu Black mở quán cà phê. Gần đây tôi mới được xem mô hình quán ấy đăng trên mạng, và tôi kinh hoàng: Quán đậm chất văn hóa Tây Nguyên đến mức ai vào mà không đóng khố thì mắc cỡ vô cùng. Nào là gùi, nào là chiêng, là ché, nào tượng, nào rượu cần, cứ chất từ sàn nhà lên đến nóc, có cảm giác chỉ nhà nghiên cứu hoặc giáo sư mới được uống ở đây. Nhưng đó chính là ưu điểm chết người của chị Siu, vì đám trí thức tuy nói rất hay nhưng lại không chịu bước vào chỗ nào thiếu máy lạnh, mà muôn đời nay, đã ai lắp máy lạnh ở nhà rông chưa?

Tiếp xúc với chị Siu cực kỳ dễ chịu, dễ chịu đến độ chị chỉ hỏi mượn ta một triệu đồng, ta sẽ đưa luôn mười triệu vì hơi đâu mà suy nghĩ. Chị Siu chết ở chính điều này. Chị cảm thấy ai cũng tốt với mình mà không hề nghi ngờ là lòng tốt cũng như lòng tham đều không có đáy. Thực ra thì nó có. Người như Siu Black tuyệt đối không nên kinh doanh, cũng như người như Lê Hoàng tuyệt đối không cử tạ. Chị hát ào ào, nhảy ào ào, cười ào ào rồi khóc ào ào chứ ngồi đăm chiêu trước tờ giấy có ghi giá tiền với cây bút cắn ở môi là một điều không tưởng. Nếu chị Siu bán rượu, khách vừa ngồi xuống nâng ly chị đã uống hết một chai. Nếu chị Siu bán cà phê, khách vừa đưa một thìa lên mồm, khen cà phê ngon là chị sẽ vác ra một thùng bắt uống cho đến chết, thế thì lời lãi vào đâu?

Nếu Siu Black chỉ hát như đại bàng, chỉ nghiêng cánh giữa trời xanh, chắc giờ này chị đã thành tỷ phú. Bởi trời cho, hay nói theo kiểu Tây Nguyên, Giàng cho chị một giọng ca hoành tráng, như núi, như sông, như đại bác gầm, như dòng thác đổ. Mà giọng ca ấy làm gì có tuổi, làm gì có chuyện yếu đi, chỉ có vang rền từ cao nguyên đến đồng bằng, từ rừng núi đến nông thôn, từ thành thị bên Ta đến thành thị bên Tây mà thôi.

Làm nghệ sĩ khó nhất là tạo được nét riêng.  Nhưng  Siu Black không khi nào bị nhầm với ai cả. Thậm chí trong một ngôi nhà tắt hết đèn, có cả triệu người ở bên trong thì nghe tiếng cười cũng đoán ra ai là Siu Black. Tại cuộc thi “Ai đồ” Việt Nam nếu không có chị Siu với nụ cười sang sảng của chị, nhiều khi cả thí sinh và khán giả đều sẽ ngủ gật. Bản năng của Siu Black mạnh mẽ đến nỗi có thể nâng nó lên thành nghệ thuật.

Rất nhiều lần tôi và chị đã ngồi trong cùng một chương trình bình luận bóng đá quốc tế. Chị Siu chả cần nhớ tên một cầu thủ nào, chỉ nhớ khuôn mặt và nhất là cặp đùi của họ, thế là chị nói oang oang làm khán giả say mê. Đàn ông Tây Nguyên, như chúng ta đã biết, tuy rất ít người đá bóng nhưng ai cũng có cặp đùi rắn chắc, tuyệt mỹ, rám nắng. Đối với chị Siu như thế là quá nhiều. Chỉ nhìn sự chuyển động của các cặp đùi, chị cảm nhận ngay nhịp độ trận đấu và niềm vui do nó mang lại. Nếu Siu Black là bình luận viên bóng đá, chỉ cần các nam cầu thủ khởi động, chị đã cảm thấy trận đấu bước vào cao trào.

Thật ra bình thường gặp Siu Black không phải dễ dàng. Chị thoắt ẩn thoắt hiện. Có cảm giác dân thường chen chúc trên đường, còn chị đơn độc vỗ cánh trên chín tầng mây, lâu lâu mới lao xuống trần và cũng có khi lao trượt vì ở dưới hóa ra quá trơn. Thế nhưng, dù mây đen thế nào cũng có tết Trung thu, dù chim sẻ ngủ gật khắp nơi cũng có lúc đại bàng xuất hiện, tôi tin chắc Siu Black vẫn đang đứng ở một đỉnh cao nhưng hẻo lánh nào đó, trầm ngâm suy nghĩ về tình yêu, về cuộc sống, về cơm áo, về ca nhạc rồi bất thình lình giương cánh bay lên, vừa giơ móng chân vừa cười khà khà!

Tái bút: Hồi làm giám khảo “Cặp đôi hoàn hảo”, nhiều đêm diễn xong Siu Black rủ bạn bè về quán của chị. Tôi không dám đi nhưng Lê Minh Sơn có từ chối hay không tôi không biết, chỉ thấy hôm sau gặp tôi, người Sơn nát nhừ.

Lê Hoàng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Chí Anh: Vừa là giáo sư, vừa là công nhân khiêu vũ

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Chi-an10

Trên đời này làm đàn ông khó vô cùng. Phần lớn chúng ta có cố gắng hết sức cũng chỉ làm được nửa đàn bà nửa đàn ông mà thôi. Cho nên trường hợp của Chí Anh rất kỳ dị. Đó là một người đàn ông đích thực làm một nghề về nguyên tắc là của đàn bà đích thực: nhảy múa.

Chả hiểu do ai nhồi nhét, hoặc ảnh hưởng của tư tưởng văn hóa phản động nào, ngay từ nhỏ tôi đã đinh ninh múa may là chuyện của con gái. Đã thế còn dành cho thứ con gái yểu điệu, mềm như cọng bún, nói không ra hơi, trói ruồi không chặt chứ đừng nói tới trói gà. Cá nhân Lê Hoàng, mặc dù suốt đời khua môi múa mép, chưa múa chân tay được động tác nào.

Vì thế khi do hoàn cảnh xô đẩy, ngồi lên ghế giám khảo chương trình “Bước nhảy hoàn vũ” lần thứ nhất, tôi tò mò lúc được thông báo trong thành phần giám khảo có Chí Anh, một kiện tướng của môn này. Vì kiện tướng bơi lội tôi hiểu, kiện tướng cử tạ tôi hiểu được, thậm chí kiện tướng nấu ăn tôi cũng còn hiểu được, chứ kiện tướng khiêu vũ là sao? Tôi hình dung ra một nhân vật bắp thịt cuồn cuộn, mặt mũi hung ác, giọng nói sang sảng và chạm trổ đầy mình, đeo kính đen, đeo dây chuyền ở cổ có gắn mặt đầu lâu và vòng da ở tay. Đấy, kiện tướng là phải thế!

Cho nên tôi vô cùng kinh ngạc khi sát giờ biểu diễn (Chí Anh bao giờ cũng tới sát giờ), một chàng trai nhỏ nhắn, mặt xinh xắn, mũi xinh xắn, răng xinh xắn và đầu chải bóng mượt tuyệt đẹp bước vào. Đó là Chí Anh chính cống. Đã thế, chàng còn hoàn mỹ từ đầu tới chân, giày bóng, tất bóng, cà vạt bóng, áo vest không có một hạt bụi, cổ tay áo sơ mi trắng muốt. Có cảm giác đây là một anh chàng từ đám cưới bước ra, hoặc từ xe mui trần sắp bước vào đám cưới.

Ngồi cạnh ngày đầu tiên, tôi tò mò về Chí Anh. Ngồi cạnh ngày thứ hai, tôi ngạc nhiên về Chí Anh. Ngồi cạnh lần thứ ba, tôi hốt hoảng về Chí Anh. Ngồi cạnh ngày thứ tư, tôi hâm mộ Chí Anh. Ngồi cạnh ngày thứ năm, tôi lại trở về tò mò nguyên như cũ. Nói chung, cảm giác về Chí Anh không cố định mà thay đổi hàng ngày như thực đơn của một nhà hàng sang trọng. Chỉ cất tiếng vài câu, Chí Anh khiến cả nước biết anh am hiểu khiêu vũ, say mê khiêu vũ, lấy vợ từ khiêu vũ, ly dị từ khiêu vũ, ăn khiêu vũ, ngủ khiêu vũ và chắc chắn sẽ chết cùng khiêu vũ. Có một kiến thức sâu sắc, có một thái độ nghiêm túc, có một lòng đam mê vô hạn và có một sự khắt khe khủng khiếp, Chí Anh là giám khảo xuất sắc nhất của các cuộc thi nhảy. Đó là điều không thể nghi ngờ.

Không vị nể, không a dua, không riêng tư, không vụ lợi, không tham lam, những phẩm chất của Chí Anh sáng như trăng rằm trong đêm Trung thu, hoặc Trung thu không có bánh giảm giá.

Điều kỳ diệu của Chí Anh nằm ở chỗ anh vừa là giáo sư, vừa là công nhân khiêu vũ. Những buổi không chấm thi, anh đến tập cho thí sinh thì ôi thôi ai nhìn thấy cứ tưởng thợ hồ.

Trên sàn tập, Chí Anh mặc một chiếc quần soóc rộng thùng thình, một áo may ô cũng rộng (dân khiêu vũ hoặc mặc chật, hoặc mặc rộng chứ không bao giờ ở mức trung gian) gào thét, lăn lộn, bay lượn trên sân khấu chả khác gì kẻ cướp giữa chốn không người.

Nhờ Chí Anh, tôi mới biết đàn ông ông khiêu vũ không cần cao lớn, chỉ cần có những động tác dứt khoát, những bàn tay giữ thẳng và những cái hất đầu kiêu hãnh. Nhờ Chí Anh, tôi mới vỡ lẽ đàn ông làm đạo diễn thật chả ra gì. Đàn ông làm nghề khiêu vũ mới đáng mê. Những gì Lê Hoàng phải nói ba ngày thì Chí Anh chỉ đá chân hoặc vung tay ba giây là hơn hẳn.

Qua những mẩu chuyện tôi nghe trộm được (sau này nếu có tuyển tập hồi ký về Chí Anh, tôi cam đoan phần lớn là các mẩu nghe trộm vì anh chả khi nào thổ lộ), thì hình như Chí Anh đã đi tìm đường cứu khiêu vũ từ nhỏ. Anh bôn ba ra nước ngoài học múa ở châu Âu, lăn lộn với các vũ công châu Mỹ và tập luyện cùng các vũ sư châu Á. Anh múa nhiều đến nỗi có tin đồn tường phòng tắm nhà anh bao giờ cũng ướt đẫm vì anh vừa xối nước vừa nhảy rumba hoặc samba.

Nếu tôi không nhầm, múa đã cho Chí Anh tất cả và lấy đi của anh cũng tất cả. Bất cứ cô nào xinh trong nghề đều yêu anh, những gã đàn ông đầy ghen tị xì xào như vậy, tôi chả biết điều đó đúng tới đâu nhưng bạn gái hiện nay của Chí Anh tuyệt đẹp, xinh như Chương Tử Di và có các động tác hình thể đẹp như Dương Tử Quỳnh, khiến mọi đàn ông đứng gần đều nín thở. Khiêu vũ là một nghề rất khắc nghiệt. Nếu ca sĩ không hát thì ngủ, nếu tài tử điện ảnh không đóng phim thì đi chơi, thậm chí có thể vào bar uống rượu, thì vũ công phải tập luyện suốt ngày, suốt tuần và suốt đời. Không có chuyện vũ công ba tháng ngồi im bất ngờ nhảy vụt lên sân khấu múa điên cuồng. Vì thế công việc của Chí Anh cực kỳ nặng nhọc, anh giữ được nụ cười và thái độ như thế là rất phi thường.

Khi tôi ngồi viết những dòng này trong phòng, không có một con muỗi bay qua thì Chí Anh chắc chắn đang quần quật trên sân của chương trình “Thử thách cùng bước nhảy”. Nếu chương trình có đổi tên thành “Thử thách cùng Chí Anh” cũng được!

Lê Hoàng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Trần Ly Ly – Nhìn đâu cũng thấy múa

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Nsut-t10

Nghệ thuật Việt Nam có khá nhiều nghệ sĩ (và nửa nghệ sĩ), có khá nhiều giáo sư (và nửa giáo sư). Nhưng vừa nghệ sĩ vừa giáo sư như Trần Ly Ly thì khó vô cùng và hiếm vô cùng.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ly Ly là trên truyền hình. Mà trên đấy, như ai cũng biết, do ánh sáng mờ, do màn ảnh bé và do trăm ngàn lý do, hầu như chân dung bất cứ ai cũng đều không đẹp, kể cả Lê Hoàng. Và Trần Ly Ly tất nhiên không ngoại lệ. Tuy không ai có thể nhầm nàng với Mai Phương Thúy hoặc Minh Hằng, nhưng bù lại, Ly có đôi mắt rực sáng như đèn ô tô, và những lời nhận xét cầu kỳ phức tạp đến kinh người. Ngay lập tức, tôi tự nhủ “Lạy trời, đừng bao giờ để mình là nạn nhân của bà này”.

Nhưng trời, như chúng ta đã biết, vừa hay quên, vừa vô tâm đãng trí, đã thế khi nhờ trời tôi chỉ cầu nguyện bằng mồm chứ không đưa quà cáp gì. Thế là vài tháng sau, tôi có dịp ngồi cùng, ăn cùng, uống cùng với Trần Ly Ly. Rất tiếc là không còn cùng gì khác nữa.

Đầu tiên, về ngoại hình, Ly là cô gái phải nhìn lâu mới thấy đẹp, đã thế càng nhìn kỹ, độ đẹp càng tăng lên. Nước da nàng rám nắng, đôi tay nàng nhanh nhẹn, hàm răng nàng chắc khỏe và mái tóc nàng vừa đen vừa bung ra tứ phía một cách kiêu kỳ. Về tác phong, có thể khẳng định Ly Ly nằm trong số ít những cô gái táo tợn. Đây là loại phụ nữ có thể ngồi uống rượu với ta, đánh ta sau đó ôm hôn ta rồi lại đánh ta. Những cử chỉ vụng về, những tác phong dịu dàng, những động tác êm ái nếu có ở Ly Ly thì có lẽ cũng ít khi dùng đến. Nàng chỉ yêu hay ghét, giết hay tha, đánh hay ôm chứ không có những tình cảm trung gian. Nếu Ly Ly làm quan tòa, một nửa tội phạm sẽ bị tử hình, một nửa sẽ được tha bổng. Không có đứa nào phải mệt mỏi trong tù.

Ưu điểm nổi bật của Ly là không giả dối, mặc dù giả dối là vũ khí lợi hại, là chìa khóa để nghệ sĩ tiến thân. Nàng cũng không biết lựa lời, không dùng từ ở ngôi thứ ba. Nếu cử Ly Ly đi đàm phán với kẻ thù, thế nào chiến tranh cũng đến.

Cái đêm tôi, Ly và Lê Minh Sơn uống rượu ngoài vỉa hè, Ly nhìn chai Vodka khinh bỉ như nhìn chai nước lọc và nàng cũng uống như nước lọc khiến tôi khiếp vía. Còn Sơn hình như đã quen. Hình như anh và Ly đã từng có chuyến đi Tây Nguyên hay đi gì đó với nhau, cả hai uống hết vài chum rượu.

Nếu Lê Hoàng nhìn đâu cũng thấy tiền thì Trần Ly Ly nhìn đâu cũng thấy múa. Đến mức độ một con dao hay một cái thớt muốn học ba lê hay học múa hiện đại nàng cũng thấy bình thường. Tất cả mọi tình cảm, mọi suy nghĩ trong con người đều được Ly Ly quy ra động tác. Có lần nàng véo tai tôi và tôi không hiểu như thế là ghét hay yêu nhưng không dám hỏi vì sợ người ta biết mình dốt. Nhưng thực ra, về hiểu biết nghệ thuật múa, nói chuyện với Ly khéo ai cũng dốt. Theo như Ly thú nhận, nàng biết múa từ lúc chưa sinh ra và cha nàng là giáo sư trong lĩnh vực này.

Tất nhiên, trên đời thiếu gì những cha làm nhà bác học còn con làm phu xe hay vận động viên bắn súng. Nhưng trường hợp của Ly lại khác, có cảm giác nàng còn thích múa hơn cả cha mình. Trong mắt nàng, mọi người đều chuyển động và nếu đứng im thì sắp sang bài múa khác mà thôi.

Nhược điểm lớn của Trần Ly Ly là nàng không hiểu cuộc đời còn xôi còn thịt, còn vàng, bạc, châu báu, còn Chí Phèo và Lê Hoàng chứ không phải toàn múa. Do đấy, khi ngồi ghế giám khảo khiêu vũ, nhận xét ai, nàng hay nói say sưa, dùng nhiều từ phức tạp và quên phắt rằng phần lớn thiên hạ chỉ nghĩ tới giải thưởng chứ chả nghĩ tới gì hơn.

Vì vậy, tất cả các cuộc thi có nàng tham dự đều bỗng nhiên mang tính hàn lâm, trong khi thực ra nó chỉ mang tính giải trí. Do đó, sự trung thực của Ly Ly, vẻ nghiêm túc và say mê của nàng luôn làm cho thí sinh và các giám khảo khác vừa khâm phục, vừa kính cẩn, vừa sợ hãi. Nếu như ngồi cạnh Khánh Thi, Lê Hoàng tìm mọi cách ngồi gần, thì ngồi cạnh Ly Ly, Lê Hoàng tìm mọi cách ngồi xa. Bởi bất thình lình Ly có thể vung tay ra kéo trai đẹp lại, giật mạnh như giật một con chim non khỏi tổ. Mà tay Ly thì chắc khỏe giống như răng nàng, ai mà thoát được!

Lê Hoàng
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Lê Hoàng: “Ngu mới làm giám khảo”

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 De1e5b10

Chúng ta ai sinh ra rồi cũng có lúc phải làm thí sinh, không thi tốt nghiệp phổ thông, thi con khỏe con ngoan thì cũng thi tiếng hát truyền hình hay thi hoa hậu. Chưa kể những cuộc thi bắt buộc như thi bằng lái xe. Nhưng chả ma nào ra đời đã làm giám khảo hoặc đoán mình sẽ trở thành giám khảo. Bởi nói chung trong cuộc sống này, mình còn chấm mình chưa xong nói gì tới chấm đứa khác. Nhưng nếu như hoàn cảnh xô đẩy buộc cô gái trở thành người mẫu hay diễn viên, thì nó cũng chả tiếc gì mà không có lúc tống một chàng trai tội nghiệp, ngây thơ hiền lành tử tế lên ghế giám khảo.

Làm giảm khảo không phải lúc nào cũng sướng

Đầu tiên, lên trên ấy ai cũng tưởng ngon. Cơm bưng thì chưa thấy, nhưng chắc chắn có nước rót, lại có tí tiền. Trong thời buổi cả xăng, cả dầu, cả vàng đều lên giá thì số tiền ấy cũng không nên bỏ qua, ít ra cũng sắm được vài ký gạo. Nhưng ngồi làm rồi mới phát hiện ra mình dại, hoặc nếu không dại thì cũng hớ.

Đầu tiên là hớ với ban tổ chức. Họ thường thề rằng cuộc thi này vui lắm, nhưng sau này mới vỡ lẽ ra là nhiều cuộc chả vui gì cả, còn vắng hơn cả chùa bà Đanh và chùa ông Đanh, sau đó bà con không hề quan tâm, thi cử gì mà chẳng ma nào biết. Tiếp theo là hớ với thí sinh. Lúc chưa thi thì ai cũng vui, ai cũng dễ thương, lúc thi và trượt rồi thì ai cũng mặt sưng mày xỉa, đứa nào rớt cũng nghĩ bị oan, bị giám khảo trù dập hoặc cho là giám khảo dốt chả hiểu mình. Nếu thí sinh là cán bộ thuế mà mình là con buôn thì nhất định sẽ có ngày bị trả thù.

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 13652910

Sau đó là hớ với khán giả. Có mấy cuộc thi ở trong phòng kín đâu, mà thường cứ phải chường cái mặt ra cho khán giả nhìn. Mà khán giả thì ôi thôi có đủ loại thành phần, đẹp trai, thông minh hơn mình cũng có mà gian ác, kém cỏi hơn mình cũng có. Chúng tha hồ phê phán, đàm tiếu, bình phẩm về mình mà mình chỉ biết ngồi nghe rồi nhe răng cười.

Cuối cùng là hớ với chính mình. Xưa nay chắc mẩm mình đẹp trai, mình thông minh hoặc mình vừa thông minh vừa đẹp trai, đến khi lên tivi chúng nó quay cho xấu hoắc, mặt nhăn nhó hoặc đen sì. Tiếp theo là âm thanh của chúng rè rè khiến giọng mình chua như giấm hoặc khàn như vịt, nếu có bồ chắc chắn bồ sẽ bỏ chạy.

Ngu mới làm giám khảo

Tóm lại, nghề làm giám khảo là nghề nguy hiểm, xếp cùng với lính cứu hỏa, cảnh sát hình sự hay cưa bom. Đã có nhiều giám khảo trước khi đi chấm phải từ biệt vợ con, để lại tài sản cứ như đi vào cõi vĩnh hằng.

Mình chấm thí sinh có nghĩa là thiên hạ chấm mình. Mà thí sinh có xa lạ gì đâu, cũng bạn bè cả, vừa hôm trước ôm vai bá cổ nó, thậm chí ăn uống, mượn tiền nó, hôm sau cho điểm nó có ghê không hả trời? Còn trong khi mình coi thí sinh phần lớn là đằng trước mặt, thì khán giả lại coi mình từ phía cả đằng trước lẫn đằng sau, cả bên trái lẫn bên phải, thậm chí lục tung cả lý lịch, cả quá khứ mình lên, toi là cái chắc.

Nhiều vị bên ngoài dáng điệu rất cồng kềnh, tác phong chả khác gì giang hồ hảo hán, cứ tưởng lúc làm giám khảo phải giết người không ghê tay thì lại mềm như bún, nói năng năng dịu dàng, cử chỉ hòa nhã, nếu hiểu sâu sắc thật dễ thông cảm. Cha ông mình ngày xưa có câu, làm người ở đời có bốn cái ngu: "làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu" đã quá lạc hậu. Lúc này phải bổ sung thêm một cái ngu nữa là nghề giám khảo. Đứa thi không đỗ nói mình ác, đứa đó trách mình dốt, nếu không nó đã đỗ cao hơn. Còn đứa không thi nói mình vừa dốt vừa ác. Thế nhưng vẫn cứ phải làm vì nếu không sống bằng gì bây giờ? Làm thợ hồ chả ai mướn, làm thợ mộc chả ai mượn. Bởi vậy phải cắn răng làm giám khảo chứ sao?

Những người nổi tiếng trong giới showbiz qua ngòi bút Lê Hoàng - Page 2 Lh3210

May mà các cuộc thi cũng thưa thớt, mỗi năm chỉ có vài lần nên chúng nó có ghét cũng nguôi ngoai rồi ta lại chấm tiếp. Sau đó hàng ngày chúng phải đánh nhau cơm gáo, gạo tiền đã kiệt sức, chẳng còn tâm trạng nào đánh giám khảo vậy là ta thoát. Vả lại cuối cùng bản chất vẫn tham lam. Nghe đồn làm giám khảo bên Tây, bên Mỹ hay bên Tàu danh giá lắm, có nhiều tiền lắm nên cố kéo dài, hy vọng sẽ có lúc bên mình cũng thế. Ôi thôi, cứ việc hy vọng đến trót đời.

Ngoài tham ra cũng còn háo danh. Nếu không làm giám khảo, biết bao giờ cái mặt xấu xí của mình mới được lên truyền hình, mới có cơ hội xếp cạnh những sản phẩm quảng cáp cao quý như kem đánh răng hoặc dầu gội đầu, sữa chua nguyên chất? Thế thì lên mau mau là phải rồi. Cuối cùng mình chả làm sẽ có đứa khác làm, đừng có chảnh. Đừng tưởng thiên hạ lầm. Gì chứ ngồi như tượng, sau đó phát biểu mấy câu vô thưởng vô phạt chả chết ai thì thiếu gì kẻ làm được, không nhận sẽ mất phần ngay. Thôi thì làm khẩn cấp.





Đọc thêm Lý Nhã Kỳ, Ngọc Diệp, Mai Khôi, Ngọc Trinh, Khánh Thy, Thủy Tiên, Lê Cát Trọng Lý, Midu (Mỹ Dung), Xuân Lan, Phương Thanh, Lê Minh Sơn, Đại Nghĩa, Minh Nhí, Việt Trinh, Hiền Thục, Hiếu Hiền, Đơn Dương, Phi Thanh Vân, Lê Khanh, Thanh Thủy, Phan Thị Vàng Anh, Huy Khánh, Phú Quang, Đàm Vĩnh Hưng, Hoàng Hà Tùng, Quyền Linh, Lương Mạnh Hải, Nguyễn Quang DũngVũ Ngọc Đãng
      
      

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 2 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Quyền hạn của bạn

Bạn không có quyền trả lời bài viết
free counters



  • Đoàn Ngọc Khánh

    mobile phone 098 376 5575


    Đỗ Quang Thảo

    mobile phone 090 301 9666


    Nguyễn Văn Của

    mobile phone 090 372 1401


    IP address signature
    Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất