Change background image
LOVE quotion

Bắt đầu từ 4.53' thứ Hai ngày 17/10/2011


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

thầy giáo làng
thầy giáo làng Mod

Cấp bậc: Mod

Giới tính : Nam

Bài viết : 835

Danh vọng : 1332

Uy tín : 183


Thời chiến trận hào hùng và...
Khi người lính trở về Lxc210

bình dị khi về với đời thường
Khi người lính trở về Lxc110


Các bác có nhận ra nhân vật có mặt trong cả 2 tấm ảnh trên không?
Thích0Báo xấu0

Gửi một tin nhắn lên tường.

Gửi báo cáo lỗi về bài viết này.

      
Puzzle
Puzzle Tích cực

Cấp bậc: Tích cực

Giới tính : Nam

Bài viết : 455

Danh vọng : 748

Uy tín : 83

Khi người lính trở về Lxc210
Bức ảnh "Nụ cười chiến thắng bên Thành cổ Quảng Trị" của tác giả Đoàn Công Tính, chụp tại thành cổ Quảng Trị năm 1972
      
LQ2
LQ2 Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 547

Danh vọng : 1176

Uy tín : 51

Cám ơn TGL đã có một câu hỏi buộc mọi người phải suy tư về nhiếp ảnh để rồi được hiểu thêm về phóng viên chiến trường. Bài viết dưới đây có lẽ là câu trả lời đúng cho nhân vật chính trong 2 bức ảnh ở bài #1

Chuyện xúc động bức ảnh Nụ cười chiến thắng
30/04/2012 06:00
(VTC News)– Nhân kỷ niệm ngày Giải phóng miền Nam năm nay, Báo điện tử VTC News trân trọng giới thiệu tới độc giả những dòng hồi ức của cựu phóng viên chiến trường Đoàn Công Tính khi ông chụp bức ảnh “Nụ cười chiến thắng bên Thành cổ Quảng Trị” cách đây hơn 40 năm.

Trong đời làm phóng viên chiến trường của tôi có những kỷ niệm khó quên. Đó là trường hợp tôi chụp bức ảnh “Nụ cười chiến thắng bên Thành cổ Quảng Trị”.

Trong bức ảnh có nhân vật trẻ tuổi, đẹp trai tên là Lê Xuân Chinh (ảnh đăng vào đúng ngày lễ 2/9 năm 1972 trên báo Nhân Dân) khi cuộc chiến 80 ngày đêm tại Thành cổ Quảng Trị vẫn đang tiếp diễn ác liệt – đêm 16/9 quân ta mới rút khỏi địa danh này.

Khi người lính trở về A_2
Nụ cười chiến thắng dưới chân Thành cổ Quảng Trị, 1972

Sau khi ảnh được đăng, nhiều điện thoại và thư gửi tới tòa soạn để hỏi thăm về người trong ảnh. Có nhiều thư cùng viết “… nó là con tôi đấy, không biết giờ này nó bình an?...”. Tôi điện ngay về đơn vị hỏi tin tức về người trong ảnh thì được đơn vị trả lời: “Chốt (điểm cố thủ) ấy đã bị thương vong hết”.

Từ đó cho đến lúc bức ảnh được phóng to treo trong bảo tàng Thành Cổ (tại xã Quảng Trị), người xem có hỏi đều được trả lời “Người trong ảnh đã hy sinh…”. Cho tới một ngày đúng vào dịp 30 năm sau (năm 2002) có người bạn cùng quê với Chinh vào thăm bảo tàng kêu to lên: “Không! Đây là anh Lê Xuân Chinh bạn cùng xóm với tôi, anh ta còn sống”.

Người đó cho biết anh Chinh đã đi kinh tế mới ở Điện Biên Phủ từ nhiều năm rồi. Thông tin đó đã đến được với tác giả và rồi chẳng bao lâu đã diễn ra cuộc hội ngộ bất ngờ, có cả nước mắt và nụ cười giữa người chụp và người được chụp.

Thì ra Lê Xuân Chinh bị thương phần mềm và bị sức ép của bom pháo khá nặng nên được đưa về tuyến sau điều trị rồi được trả về quê ở Thái Bình, không kịp nhận giấy chứng thương và các giấy tờ khác. Về quê làm ruộng, gặp khó khăn nhiều do sức khỏe kém, anh theo người làng đi xây dựng kinh tế mới ở Điện Biên Phủ.

Suốt 30 năm ấy, anh Chinh sống trong cảnh nghèo khó, nhà tranh dột nát, con cái không ai học hết cấp 2, bản thân anh không có chế độ, chính sách gì (vì không có giấy chứng thương nên không có thẻ thương binh, cũng không ai biết anh đã từng là một dũng sĩ chiến đấu trong Thành cổ Quảng Trị).

Cuối cùng, sau 30 năm, tôi và các đồng đội khác đã giúp anh lấy được thẻ thương binh rồi được cấp nhà tình nghĩa… Tôi thở phào, thế là anh Chinh không những còn sống mà cuộc sống của anh còn có hậu!

Khi người lính trở về A_3
Trận đánh trước Thành cổ Quảng Trị, 1972
Lại kể về buổi gặp mặt sau bao nhiêu năm, chúng tôi đã ôn lại quá khứ khốc liệt ngày nào, tưởng như sự việc vừa mới xảy ra. Tôi xin kể cho các bạn trẻ hôm nay một vài nét về bối cảnh ra đời bức ảnh:

Bắt đầu từ ngày 28-6-1972, pháo lửa từng cơn trút xuống thành cổ Quảng Trị. Địch đã huy động trên 2 sư đoàn lính thủy đánh bộ và nhiều đơn vị khác tiến sau vệt bom rải thảm B52, hòng giành giật lại mảnh đất liên quan đến hội nghị Paris mà thế giới hết sức chú ý. Từ ngày 12-7, chúng tăng cường thêm bộ binh và hỏa lực các loại.

Nhằm phá nát Thành cổ tới mức không còn một viên gạch dính vào nhau, Mỹ đã dùng loại bom dù thả từng chuỗi, đào bới phá nát các hầm hố. Rồi chất độc hóa học kéo từng từng vệt dài màu vàng trên nền trời, tỏa dần ra, trùm xuống Thành Cổ một thứ khói vàng nhạt chết người.

Đội ngũ phóng viên báo Quân đội Nhân dân và một số báo khác từ ngoài Thành Cổ nhìn vào trong thành, lòng hết sức nôn nóng, chỉ muốn vượt sông Thạch Hãn đến cùng với các chiến sĩ để chia sẻ những ác liệt,nguy hiểm và ghi lại hình ảnh chiến đấu anh hùng của họ…

Thời điểm này trên bàn đàm phán Paris (về giải pháp chấm dứt chiến tranh) có cuộc tranh cãi: ai là người làm chủ thị xã và Thành cổ Quảng Trị? Thông tin từ 2 phía bằng lời nói không đủ sức chứng minh… Các nhà báo hiểu cần phải vào tận nơi tìm hiểu cuộc sống và chiến đấu dũng cảm của các chiến sĩ ta để tạo ra lợi thế cho phía ta trên bàn đàm phán.

Khi người lính trở về A_1_1
Đánh chiếm căn cứ Đầu Mầu (Quảng Trị, ngày 31/3/1972)
Nhưng trước mắt các nhà báo, con đường vào Thành cổ chẳng dễ dàng gì. Có lời khuyên từ Bộ Chỉ huy mặt trận: không nên để phóng viên vào Thành Cổ (để tránh thương vong).

Nhưng có điều gì thôi thúc khiến tôi phải tìm mọi cách “phá rào” vào Thành cho bằng được. Tôi tìm đến vị trí Đảng Ủy xã Triệu Thượng, ngay sát bờ sông Thạch Hãn, cách Thành Cổ 800 mét. Sau khi biết tôi muốn tìm đường vào Thành Cổ, tôi nhận được lời khuyên nên bám tuyến đi ra của đường vận chuyển thương binh cũng đủ tài liệu.

Nhưng tôi là phóng viên nhiếp ảnh, không thể lấy tài liệu gián tiếp. Ống kính của tôi đã gắn bó từ đầu với chiến dịch giải phóng Quảng Trị.

Tôi đã đưa được vào ống kính những hình ảnh anh hùng của chiến sĩ đánh sụp “hàng rào điện tử Mác-na-ma-na”, ghi được phút lịch sử các chiến sĩ cắm cờ lên căn cứ Đầu mầu, hình ảnh cả một trung đoàn 56 của quân ngụy Sài Gòn phản chiến trở về với cách mạng.

Giờ đây, tôi phải có hình ảnh chiến sĩ ta chiến đấu tại Thành Cổ. Cả nước muốn nhìn thấy họ sống ra sao dưới pháo bầy, bom chum và bom rải thảm của B52 Mỹ.

Nghe tôi trình bày, một nữ chiến sĩ du kích thường làm liên lạc ra vào Thành Cổ nói vui: Nhà báo đã “ngoan cố” muốn vào Thành Cổ thì em xin dẫn đường.

Hai nữ du kích đã tự nguyện dẫn đường là cô Lệ, cô Hảo. Các cô cho biết, vượt qua sông Thạch Hãn rất khó khăn, nguy hiểm, có lúc mảnh bom rơi như mưa, trên mặt sông đầy ánh pháo sáng…

Tôi đã từng chụp hình ảnh lúc Thành Cổ mới giải phóng, Dinh Tỉnh trưởng còn nguyên vẹn. Còn lúc này Thành Cổ ngày 16-8-1972, Dinh Tỉnh trưởng đã nát tan tành và Thành Cổ cũng sụp lở như vừa qua một trận động đất lớn.

Chỉ còn nụ cười của những người chiến sĩ bảo vệ Thành Cổ là còn nguyên vẹn và rạng rỡ. Anh em nói khi tôi đưa ống kính lên: “Có thể ngày mai đây một số anh em chúng tôi không còn nữa, nhưng Thành Cổ sẽ sống mãi trong lịch sử vinh quang của đất nước”.

Tôi đã say mê bất chấp bom đạn để giành giật những bức ảnh từ tay thần chết, những hình ảnh sống và chiến đấu vừa bình dị vừa oai hùng của các chiến sĩ trẻ. Trong số những bức ảnh đó, bức ảnh ghi lại khoảnh khắc hiếm hoi với nụ cười lạc quan của Lê Xuân Chinh và đồng đội đã phản ánh đúng tinh thần tình cảm của người lính quyết tử cho Thành Cổ đứng vững.

Trước khi rời khỏi Thành Cổ, mang phim ảnh về Hà Nội, tôi cảm thấy trách nhiệm nặng nề không kém lúc ghi hình nên tôi có “sáng kiến” ghi những dòng chữ lên giấy rồi bọc vào những cuốn phim: “Nếu chẳng may tôi hi sinh trên đường ra Hà Nội, xin nhờ mang giùm 10 cuốn phim này về tòa soạn báo QĐND”.

Tôi hiểu một cách sâu sắc đây là hình ảnh của những người con quê hương Quảng Trị và cả nước đã chiến đấu dũng cảm bảo vệ Thị xã Quảng Trị, những nụ cười bất diệt của họ sẽ sống mãi với Thành Gò anh hùng.

Nhưng may mắn cho tôi, tôi đã thực hiện chuyến đi trót lọt với những cuốn phim vô giá trong đó có bức ảnh “Nụ cười chiến thắng bên Thành cổ Quảng Trị” để giữa tôi và Lê Xuân Chinh có ngày gặp gỡ khó quên.

Nhà báo - Nhiếp ảnh gia Đoàn Công Tính
(Đây là bài viết độc quyền của cựu phóng viên chiến trường Đoàn Công Tính cho VTC News)

      
Ruz
Ruz Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Bài viết : 540

Danh vọng : 936

Uy tín : 2

Tôi bổ sung thêm về chú giải cho bài #1:

Khi người lính trở về Images11
- Ảnh trên chụp vợ chồng anh Lê Xuân Chinh ở huyện Điện Biên, tháng 07/2012. Anh hiện đã 59 tuổi và được chứng nhận thương binh 4/4.

- Nhân vật của bức ảnh thứ hai trong bài #1 là Lê Xuân Chinh cũng ở Điện Biên, năm 2004. Lúc này anh chưa được hưởng chế độ, chính sách đãi ngộ của Nhà nước với những người đã từng tham gia chiến đấu.

- Các nhân vật của bức ảnh thứ nhất cũng trong bài #1 là Lê Xuân Chinh cùng các chiến sĩ đơn vị K8 dưới chân Thành cổ Quảng Trị, năm 1972.

Cả 3 bức ảnh đều thể hiện một nụ cười: lạc quan, yêu đời...




      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Khi người lính trở về Flag_r10
LQ2 đã viết:Nghe tôi trình bày, một nữ chiến sĩ du kích thường làm liên lạc ra vào Thành Cổ nói vui: Nhà báo đã “ngoan cố” muốn vào Thành Cổ thì em xin dẫn đường.

Hai nữ du kích đã tự nguyện dẫn đường là cô Lệ, cô Hảo. Các cô cho biết, vượt qua sông Thạch Hãn rất khó khăn, nguy hiểm, có lúc mảnh bom rơi như mưa, trên mặt sông đầy ánh pháo sáng…

Khi người lính trở về Vlqt_o10

O du kích cười rạng rỡ giữa tàn khốc của chiến tranh
Bức ảnh chụp o Lệ, o Hảo cùng Lê Xuân Chinh đứng bên Thành cổ Quảng Trị nham nhở vết đạn. O Lệ chân phải mất dép nhưng vẫn cười tươi vì mới xin được anh bộ đội cái áo! Cười lớn .

Gặp lại nữ du kích Thành Cổ:

Gặp lại o du kích Thành Cổ ngày ấy:
      
Office
Office Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 824

Danh vọng : 1684

Uy tín : 10

Phim tài liệu "Quảng Trị bi hùng" với chứng nhân Phan Thị Lệ

      
Sport
Sport Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 527

Danh vọng : 993

Uy tín : 32

Thông tin thêm về Lê Xuân Chinh - nhận vật chính trong bức ảnh ở bài #1:

Gặp lại "Nụ cười chiến thắng" dưới chân thành cổ
29/04/2005 23:42
(Thanh niên) - Trong khuôn khổ chuyến hành trình xuyên Việt của đoàn tiếp lửa truyền thống "Vang mãi khúc quân hành" của các cựu chiến binh khu vực phía Bắc, hướng về kỷ niệm 30 năm Ngày giải phóng miền Nam, đoàn đã có cuộc viếng thành cổ Quảng Trị, giao lưu với các chứng nhân lịch sử từng có mặt trong trận đánh 81 ngày đêm khốc liệt năm 1972. Trong đó có cuộc hội ngộ giữa nhà nhiếp ảnh Đoàn Công Tính và nhân vật chính trong bức ảnh Nụ cười chiến thắng dưới chân thành cổ.

Cuộc hội ngộ đầy xúc động. Ông Lê Xuân Chinh, người có nụ cười đầy lạc quan trong tấm ảnh được mệnh danh là "Nụ cười chiến thắng", đăng trên Báo Quân đội nhân dân, trong thời kỳ chiến tranh và được treo trang trọng tại nhà lưu niệm thành cổ. Trở lại thành cổ sau gần 33 năm, suốt cả một buổi chiều, ông Chinh cứ cầm tấm ảnh của mình đi trong thành cổ, mò mẫm từng viên gạch, từng góc thành rêu phong... nơi ông từng chiến đấu. Câu chuyện về cuộc đời trôi nổi của ông Chinh được tác giả Đoàn Công Tính kể lại đã làm cho mọi người không cầm được nước mắt. Sau cuộc chiến thành cổ rồi kết thúc chiến tranh, ông Chinh trở về quê cũ Thái Bình và không may bị mất hết giấy tờ. Ông trở thành một người dân thường sống bình lặng và nếu như không có tấm ảnh thì ông cũng đã "im lặng" suốt cuộc đời. Chính tác giả Đoàn Công Tính cũng đã tưởng ông đã hy sinh. Trở về quê cũ Thái Bình sau chiến tranh, do đời sống kinh tế khó khăn, ông Chinh đã cùng vợ con lên vùng kinh tế mới ở đội 4, xã Thanh Yên, huyện Điện Biên, TP Điện Biên sinh sống. Một lần có người cùng quê với ông Chinh vào thăm thành cổ Quảng Trị, thấy bức ảnh, mới báo tin cho Đoàn Công Tính biết ông Chinh hiện vẫn còn sống. Ông Tính lập tức gọi điện lên xã Thanh Yên xác minh và mời ông về Hà Nội. Tại đây, từ cuộc hội ngộ sau hơn 30 năm đầy nước mắt, ông Tính đã dẫn ông Chinh tìm về đơn vị để lục lại hồ sơ. Và rất may, trong đống giấy tờ cũ, người ta đã tìm ra tờ giấy chứng thương của ông Chinh và từ đó ông được phục hồi các chế độ chính sách. Tại buổi giao lưu, thêm một niềm vui nữa đã đến với ông Chinh, Công ty Mai Linh - một công ty do những người cựu chiến binh lập nên, đơn vị tài trợ chính cho hành trình tiếp lửa truyền thống - đã quyết định tiếp nhận ông Chinh vào làm việc tại Chi nhánh Mai Linh ở Điện Biên, với chức danh là Chủ tịch công đoàn. Sau đợt hành quân này, ông Chinh sẽ được ở lại thành phố Hồ Chí Minh để tập huấn một số kỹ năng công việc để chuẩn bị cho công việc mới...

Bùi Ngọc Long
      
Sport
Sport Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 527

Danh vọng : 993

Uy tín : 32

Thông tin về tác giả bức ảnh...

Phóng viên ảnh Đoàn Công Tính: "Khi tôi ra chiến trường máy ảnh là vũ khí"

infonet - Là phóng viên đầu tiên có mặt tại Chiến dịch Đường 9 Nam Lào (1971), những loạt phóng sự ảnh của Đoàn Công Tính đăng tải trên báo Quân đội Nhân dân gây tiếng vang lớn. Cái tên Đoàn Công Tính được nhiều người biết tới từ đó. Anh tâm sự: "Với một anh phóng viên chiến trường như tôi, chỉ có thể là “cướp” ảnh mà chạy chứ đâu phải là săn ảnh...".

Khi người lính trở về T4777310

Cuộc hội ngộ của 2 cựu phóng viên chiến trường vào tháng 4/2012
giữa Nick Út (tác giả bức ảnh nổi tiếng “Em bé Napal”) và Đoàn Công Tính
Vẫn hạnh phúc dù cái chết chực chờ

Kể về những lần vào chiến trường, cựu chiến binh - cựu phóng viên báo Quân đội Nhân dân Đoàn Công Tính hào hứng kể: "Tôi là người quá may mắn vì được 4 lần nhận quyết định ra chiến trường, dẫu biết trước một lần đi là một lần dấn thân vào chỗ chết. Là một phóng viên chiến trường, hơn nữa là một chiến sĩ, không riêng tôi mà với mỗi người lính thời chiến, còn gì vui hơn được xong vào chiến trường. Cái chết lúc đó chẳng là gì cả!"

Từng bị bom vùi nhiều lần, cứ mỗi lần bị vùi Đoàn Công Tính lại cố gắng xoay xở để thoát khỏi lớp đất đá rồi lại vừa chạy vừa chụp tiếp. “Có lẽ ông trời để tôi tiếp tục làm nhiệm vụ”, ông tâm sự.

Là phóng viên đầu tiên có mặt tại Chiến dịch Đường 9 Nam Lào (1971), những loạt phóng sự ảnh của Đoàn Công Tính đăng tải trên báo Quân đội Nhân dân gây tiếng vang lớn. Cái tên Đoàn Công Tính được nhiều người biết tới từ đó.

Thời chiến, phóng viên viết có thể ở căn cứ chỉ huy quân sự để tổng hợp thông tin gửi từ mặt trận nhưng phóng viên ảnh phải là người có mặt ngay tại “chảo lửa” để ghi lại diễn biến cuộc chiến bằng hình ảnh thực. Bằng tinh thần vượt khó, lòng nhiệt huyết với nghề, Đoàn Công Tính luôn theo sát các chiến sĩ bộ đội ra chiến trường để có những bức ảnh chân thực nhất. Tại đây, Đoàn Công Tính vừa là một chiến sĩ vừa là một phóng viên, trên người lúc nào cũng vừa có súng vừa có máy ảnh. Ông thường nói vui rằng: “Tôi là một anh lính thực thụ, nhưng khác với đồng đội của mình, tôi chiến đấu bằng chiếc máy chụp hình”.

Khi người lính trở về T4777311

"Nụ cười chiến thắng" dưới chân thành cổ Quảng Trị (15/8/1972).
Bức ảnh nổi tiếng của Đoàn Công Tính đăng trên báo Nhân dân đúng dịp 2/9/1972
được đánh giá cao bởi thể hiện được sự lạc quan của các chiến sĩ giữa chiến trận ác liệt.
Xem 16 bức ảnh xúc động về chiến tranh Việt Nam của cùng tác giả:
Ông kể, có lần để cứu đồng đội mà quên mất nhiệm vụ chụp ảnh chiến trường, lao vào đào bới đất cùng các chiến sĩ khác, mặc cho chiếc ống kính máy chụp hình liên tục va đập vào đống gạch vỡ ngang tầm ngực. Cũng có lần khi qua sông Thạch Hãn để tiến vào Thành cổ Quảng Trị, chỉ một phút đắn đo rằng máy móc, tài liệu và những cuốn phim sẽ bị hỏng mà ông đã không kịp cứu một chiến sĩ bị đuối nước. Mãi đến bây giờ, Đoàn Công Tính vẫn không nguôi nỗi day dứt...

Đi chụp ảnh dạo

Sau chiến tranh, năm 1981 gia đình ông vào Nam. Ông nghỉ hưu non về nhà làm nhiều nghề để kiếm sống theo đúng nghĩa của nó. Nền kinh tế thị trường buộc người lính “oai hùng” năm xưa cũng phải ra sức vật lộn với cuộc sống để mưu sinh. Người phóng viên sẵn sàng đứng đầu tuyến lửa để chụp ảnh giờ cũng không hề ngượng ngùng khi kể về những ngày đi chụp ảnh dạo ở các công viên. Cái cần giữ lại Đoàn Công Tính vẫn luôn mang trong mình, đó là sự chân chất, mộc mạc nhưng rất trí tuệ. Sống thẳng không cúi đầu - đức tính ông học được của quân và dân Quảng Trị vẫn còn trong Đoàn Công Tính hôm nay.

Mỗi năm đôi lần về thăm lại chiến trường xưa, thỉnh thoảng tụ họp cùng những đồng đội cũ, Đoàn Công Tính luôn thỏa mãn về cuộc sống hiện tại. “Những anh em tôi, đồng đội tôi đổ bao xương máu, có nhiều chiến sĩ hy sinh vào đúng giờ khắc đất nước độc lập, vậy tôi là người quá may mắn", ông nói.

Nhớ lại những năm tháng ở chiến trường Quảng Trị, Đoàn Công Tính vẫn nhắc đến từng khuôn mặt, từng cái tên đã giúp đỡ ông trong suốt thời gian chiến đấu. Ông đã khẳng định rằng, nếu như không được các o, các chú đưa đường, cưu mang thì có lẽ ông không thể nào hoàn thành nhiệm vụ. Và một điều nữa, người Quảng Trị “lì” lắm, khổ thế, nguy hiểm thế mà luôn miệng cười nói. Dường như cái chết không là gì với họ. Chiến thắng cũng một phần vì những con người lạc quan, quyết chiến này mà có. “Quảng Trị là nơi gắn bó với phần đời ý nghĩa nhất của tôi. Tôi vẫn luôn coi Quảng Trị là quê hương thứ hai của mình...”, ông bùi ngùi chia sẻ.

Hương Thi
      
thầy giáo làng
thầy giáo làng Mod

Cấp bậc: Mod

Giới tính : Nam

Bài viết : 835

Danh vọng : 1332

Uy tín : 183

Khi người lính trở về Pvdoan10
PV Đoàn Công Tính vượt sông Sê Băng Hiên 1971


Khi người lính trở về Dct-0010
Phóng viên ảnh Đoàn Công Tính tại căn cứ Tân Lâm ( cao điểm 241 ), Quảng Trị 2/4/1972.


Khi người lính trở về 148dsc10
...và khi về với đời thường.


Sport đã viết:...
Sau chiến tranh, năm 1981 gia đình ông vào Nam. Ông nghỉ hưu non về nhà làm nhiều nghề để kiếm sống theo đúng nghĩa của nó. Nền kinh tế thị trường buộc người lính “oai hùng” năm xưa cũng phải ra sức vật lộn với cuộc sống để mưu sinh...
      
thầy giáo làng
thầy giáo làng Mod

Cấp bậc: Mod

Giới tính : Nam

Bài viết : 835

Danh vọng : 1332

Uy tín : 183


Người lính trở về từ C2D5 trường SQLQII nè! Các bác có nhận ra không?

Khi người lính trở về Dsc09011

Khi người lính trở về Dsc08510
      
thầy giáo làng
thầy giáo làng Mod

Cấp bậc: Mod

Giới tính : Nam

Bài viết : 835

Danh vọng : 1332

Uy tín : 183

Khi người lính trở về Dsc02112

Tên này cũng "trở về" từ C2D5 LQ2 hiện đang là "cán bộ địa phương", chuyên đi rủ rê, cám dỗ "cán bộ quân sự" khắp 3 miền trung, nam, bắc, lên cả...Tây nguyên. Bác nào có đi ngang thị xã Long Khánh thì nhớ liên lạc với hắn để được "rủ rê, cám dỗ". Hắn là Nguyễn Hòang Thái (đui) SĐT: 0919199005
      
LQ2
LQ2 Ưu tú

Cấp bậc: Ưu tú

Giới tính : Nam

Bài viết : 547

Danh vọng : 1176

Uy tín : 51

Khi người lính trở về Flag_r10
thầy giáo làng đã viết:Người lính trở về từ C2D5 trường SQLQII nè! Các bác có nhận ra không?

Khi người lính trở về Dsc09011
Đây là kỹ sư hóa phẩm Tạ Hùng? Nếu đúng thì hiện giờ trông hắn "nghệ sĩ" hơn nhiều.
      
thầy giáo làng
thầy giáo làng Mod

Cấp bậc: Mod

Giới tính : Nam

Bài viết : 835

Danh vọng : 1332

Uy tín : 183

thầy giáo làng đã viết:
Hắn là Nguyễn Hòang Thái (đui) SĐT: 0919199005

Khi người lính trở về Thai0111

Khi người lính trở về Thai0210

Khi người lính trở về Thai0310
      
      

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Quyền hạn của bạn

Bạn không có quyền trả lời bài viết
free counters



  • Đoàn Ngọc Khánh

    mobile phone 098 376 5575


    Đỗ Quang Thảo

    mobile phone 090 301 9666


    Nguyễn Văn Của

    mobile phone 090 372 1401


    IP address signature
    Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất