HAI LÚA VỚI TỐC ĐỘ QUAY PHIM CỦA ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG
Chiều cuối năm, đang cùng bà xã tổng vệ sinh nhà cửa thì nghe tiếng còi xe ô tô inh ỏi ở ngoài ngõ, hai lúa tui chưa kịp chạy ra thì đã nghe tiếng ba Lang Là oang oang ở trong sân:
- Vợ chồng hai lúa đâu rồi? Mau ra tiếp khách trung ương nè!
Chưa kịp định thần đã thấy ba Lang Là đi cùng một người đàn ông trạc tứ tuần, tướng tá phương phi, trắng trẻo nhưng ăn mặc giản dị bước vào nhà.
- Thằng hai mày có nhận ra ai đây hông?
- Nhìn mặt thấy quen quen nhưng nhứt thời hổng nhớ ra.
- Mày thiệt tệ! Thằng Thăng Tiến đó! Nhớ hông?
Đúng là con người ta thay đổi mau thiệt, nhớ hồi còn học chung trường sĩ quan, thằng Thăng Tiến ốm nhách, đen xì lì, nhìn còn lúa hơn tui, vậy mà… Cũng may, thằng Thăng Tiến đã kịp thời đỡ lời:
- Mày không nhận ra tao cũng phải thôi, hơn hai mươi lăm năm rồi còn gì! Nếu gặp mày ở ngoài đường, tao cũng chẳng nhận ra đâu.
- Ờ he!
- Sắp đến giao thừa rồi sao mày còn ở đây?
- Tao có hẹn với đối tác làm ăn tại thành phố Hồ Chí minh trưa nay. Xong việc ghé thăm ba Lang Là, nghe nói mày ở gần nên tạt qua thăm.
Ba Lang Là giọng trách móc:
- Tao mời cơm mà nó chê. Thím hai mày có món gì đãi nó hông?
Tiếng bà xã tui từ dưới bếp vọng lên:
- Dạ! Gà chạy võ trang, heo đào công sự
* được hông, anh Ba?
- Được đó thím hai!
Ba Lang Là vừa dứt lời đã nghe tiếng thằng Thăng Tiến:
- Bày vẽ chi cho cực. Bà chủ lên trên này ngồi nói chuyện cho vui.
- Dạ! Các anh cứ uống nước, nói chuyện, em lên liền.
Ba mươi phút sau, bà xã tui bưng lên một đĩa mồi thơm phức, thằng Thăng Tiến hết sức ngạc nhiên:
- Lòng gà xào mướp! Bà chủ làm cách nào mà nhanh quá vậy?
Ba Lang Là chen ngang:
- Vợ lính có khác! Tranh thủ làm lòng trước phải hông?
- Dạ! Các anh cứ lai rai, em mần xong liền.
Mồi ngon lại có bạn hiền, câu chuyện hai mươi lăm năm tưởng chừng hổng dứt, bỗng ba Lang Là kêu tui lấy máy ảnh ra chụp vài pô làm kỷ niệm. Ngặt một nỗi hail lúa tui có bao giờ chụp ảnh đâu mà có máy.
- Dạ! Tui hổng có máy ảnh anh ba ơi!
- Hổng có hả? Dùng điện thoại di động đi!
- Chiều tối rồi! Hổng đủ sáng, cái điện thoại cùi bắp của tui nó tự động chớp đèn lên sáng trắng màn hình, xấu lắm!
- Vậy thì quay phim đi!
- Tốc độ quay của nó có mười lăm ép pê ét
* à.
- Mười lăm thì mười lăm, có sao đâu? Mà ép pê ét là cái gì vậy?
- Ép pê ét là từ viết tắt tiếng Anh của khung hình trên giây. Anh có còn nhớ hồi xưa tụi mình thường hay vẽ nhiều hình khác nhau trên một xấp giấy rồi lật nhanh nhiều tờ trong thời gian ngắn để thấy nó chuyển động hông? Nguyên lý của cái ép pê ét ở đây cũng tương tự, chẳng hạn một đoạn phim có tốc độ mười lăm ép pê ét tức là trong một giây sẽ có mười lăm tấm hình chuyển động liền mạch chạy qua mắt anh. Bởi vậy nếu tốc độ này quá chậm thì đoạn phim sẽ bị khựng, rời rạc.
- Dzậy bao nhiêu ép pê ét thì đủ?
- Đa số phim anh coi thường đạt ở mức hai mươi tư khung hình trên giây trở lên. Tốc độ càng cao thì hình ảnh càng mượt, nhưng đối với quay phim trên điện thoại thì tốc độ chừng hai mươi tư đến ba mươi ép pê ét là ngon rồi.
Nghe tới đây ba Lang Là quay sang bà xã tui:
- Thím hai mày tậu luôn cho nó con dế quay chừng năm mươi ép pê ét luôn đi, chứ ba mươi ép pê ét coi bộ hổn đã!
- Dạ! Anh ba gợi ý như vậy ông thấy sao?
- Tốc độ quay cao như vậy, đến lúc đó coi chừng cái điện thoại hổng đủ bộ nhớ hay xê pê u
* hổng đủ tốc độ để xử lý thì cũng vô ích thôi! Về nguyên tắc, càng nhiều khung hình trên giây thì đoạn phim sẽ càng nặng về dung lượng; đồng thời đòi hỏi thiết bị phải đáp ứng được khả năng xử lý. Bởi vậy bà thấy tại sao đến giờ nhiều hãng vẫn còn sản xuất mấy cái điện thoại có mười lăm ép pê ét dù biết nó quay phim không mượt? Đó là bởi dung lượng đoạn phim sẽ nhỏ, điện thoại dù rẻ tiền vẫn có thể xử lý tốt, đáp ứng được yêu cầu của đa số người dùng phổ thông.
Ba Lang Là lên tiếng:
- Vậy mày tính sao? Tiếp tục sài con dế cùi bắp này hả?
Thằng Thăng Tiến tham gia:
- Sao mày bảo thủ quá vậy? Mua ai phôn năm
* sài đi!
Ba Lang Là bồi tiếp:
- Đúng rồi đó! Vậy mới xứng tầm đại gia!
Đến nước này rồi, hai lúa tui đành phải liên tiếng:
- Bữa trước hụt con ét ba, hôm rày thấy thiên hạ rần rần kéo nhau đi mua ai phôn năm tui cũng nôn nao lắm chứ! Tuy nhiên, giá công bố của hãng khoảng mười lăm triệu cho bản mười sáu ghi
* mà mấy ông nhà mình bán tới hơn mười sáu triệu lận. Xót ruột lắm!
- Ờ he!
Gần đến giao thừa thằng Thăng Tiến nói:
- Cuộc vui nào cũng phải tàn, tao phải về nghỉ để sáng mai bay ra Hà Nội.
Ba Lang Là hỏi:
- Còn món gì nữa hông thím hai?
- Dạ còn món ba em mờ
*.
- Vậy phiền thím dọn lên đi.
- Dạ!
Thằng Thăng Tiến ăn một cách ngon lành rồi khen:
- Bà chủ mua ở đâu mà ngon quá vậy?
- Dạ! Cây nhà lá vườn đó anh!
Hai lúa tui cũng góp thêm chuyện:
- Nói bà xã đừng buồn! Ngon thì có ngon thiệt, nhưng so với món ba em mờ ngày xưa tụi tui hay ăn vẫn còn thua xa!
- Sao vậy?
- Xưa mọi thứ đều thiếu, ăn cái gì cũng thấy ngon. Bây giờ cuộc sống tương đối đầy đủ nên hổng còn cái cảm giác thèm và ngon nữa.
- Ờ he!
- Spoiler:
Gà chạy võ trang, heo đào công sự: Gà, heo thả vườn.
ép pê ét: FPS, frames per second, khung hình trên giây.
xê pê u: CPU, Central Processing Unit, Bộ vi xử lý.
ai phôn năm: iphone 5.
bản mười sáu ghi: Bản 16 GB.
ba em mờ: 3M.
Các bạn có thể xem thêm bài
3M - Quảng cáo gì đây? tại
đây.